Từ Bi Cô ngước mắt nhìn thấy người đàn ông mặt mày lạnh lùng âm trầm, khẽ cười đẩy ly rượu người phụ nữ đưa tới bên miệng ra.
"Ra ngoài đi, nơi này không cần cô nữa." Trong ánh mắt đào hoa của Từ Bi Cô là ý cười lạnh lẽo đến đáng sợ.
Người phụ nữ lần đầu tiên gặp được vị khách tuấn tú như vậy, hơn nữa trông có vẻ rất giàu có, tất nhiên không muốn dễ dàng rời đi.
Cô ta õng ẹo cọ vào người Từ Bi Cô, cố gắng lấy lòng người đàn ông: "Từ tổng~"
Từ Bi Cô trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ta, mạnh tay hất ra, người phụ nữ đau đến mức hét lên.
"Cút, nghe không hiểu hả?" Từ Bi Cô nhìn chằm chằm người phụ nữ bị hất ngã xuống đất, ánh mắt âm u, rít từng chữ một, mang theo cái lạnh vô tận.
Người phụ nữ bị dọa không nhẹ, cũng không để ý đến cơn đau ở cổ tay nữa, vội vàng xin lỗi rồi chạy ra ngoài.
Cố Trí Lễ nhíu mày nghiêng mình tránh né trước, không để người phụ nữ kia chạm vào chút nào.
Từ Bi Cô tùy ý phủi phủi chỗ người phụ nữ kia vừa chạm vào, rồi lấy ra một điếu thuốc ngậm bên miệng, nhưng không châm lửa. Anh ta liếc nhìn hành động của Cố Trí Lễ, cười khẩy một tiếng: "Cậu cũng thật biết giữ mình đấy."
Trong phòng không còn người phụ nữ nào, Cố Trí Lễ mới bước vào. Anh ngồi đối diện Từ Bi Cô, cũng không để tâm đ ến lời chế nhạo của anh ta, mở một chai rượu mới.
Bàn tay thon gầy cầm chai rượu đắt tiền, từ từ rót ra chất lỏng mát lạnh, kết hợp với gương mặt kiêu sa và có phần khắc kỷ của Cố Trí Lễ, trông thật sự rất đẹp trai.
Cố Trí Lễ: "Còn không ra đây."
Cố Hiên đang cố gắng trốn trong góc, lúc này mới cúi đầu bước ra từ bóng tối. Cậu biết mình sắp gặp họa lớn nên chủ động nhận lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn: "Anh, em sai rồi, em không nên đến đây uống rượu."
"Em hứa, chỉ lần này thôi!" Giọng nói thiếu niên trong trẻo của Cố Hiên cũng trở nên ủ rũ: "Cầu xin anh, đừng nói cho mẹ em biết."
Từ Bi Cô không quen nhìn dáng vẻ đáng thương đó của Cố Hiên, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, đi tới khoác tay lên vai cậu.
"Sợ gì chứ, anh Từ đây sẽ chống lưng cho em, Cố Trí Lễ không dám nói cho dì biết đâu."
"Thật không anh Từ?" Hai mắt Cố Hiên sáng lên, trong nháy mắt cảm thấy mình không nhận sai người anh trai này.
"Đương nhiên rồi."
Cố Trí Lễ không thèm nhìn hai người họ lấy một cái, nâng ly thủy tinh lên nhấp một ngụm rượu, giọng nói lạnh lùng: "Trần Tự."
Trần Tự đẩy cửa bước vào, cung kính chờ lệnh: "Cố tổng, ngài có căn dặn gì ạ?"
"Đưa Cố Hiên về."
"Dạ." Trần Tự như một NPC, lập tức mỉm cười với Cố tiểu thiếu gia: "Cố thiếu, mời đi lối này."
Cố Hiên há miệng nhưng không nói được lời nào, cuối cùng không chút phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Trần Tự.
Trong phòng bao thoáng chốc chỉ còn lại hai người, Từ Bi Cô nhạt nhẽo "xì" một tiếng, uể oải ngồi xuống đối diện anh.
"Tôi nói này, Cố Hiên đã trưởng thành rồi, cậu đừng quản nó như quản trẻ con nữa." Giọng điệu của Từ Bi Cô vẫn cà lơ phất phơ: "Còn tính đi mách lẻo nữa chứ."
Cố Trí Lễ ngước mắt nhìn anh ta một cái, "Tôi không trẻ con đến thế."
Mách lẻo, chỉ có trẻ con mới làm.
Đương nhiên Từ Bi Cô biết rõ tính cách của bạn mình, nhưng Cố Hiên đã gọi anh ta một tiếng anh trai, thì người làm anh này tự nhiên phải chăm sóc em trai một chút.
"Hôm nay đính hôn, sao Cố tổng xưa nay luôn lịch thiệp tao nhã sao lại chịu đến uống rượu với tôi vậy?" Từ Bi Cô nói, cầm bình rượu lên cũng rót đầy cho mình.
Ngón tay thon dài cầm ly thủy tinh của Cố Trí Lễ hơi siết chặt.
Từ Bi Cô vừa rót rượu vừa lải nhải: "Chẳng lẽ trải qua chuyện đính hôn, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi?"
Cố Trí Lễ: "Gì cơ?"
Từ Bi Cô cười ngả ngớn, kéo dài giọng: "Còn có thể là gì nữa, hôn nhân vốn là nấm mồ của tình yêu chứ sao."
Từ Bi Cô là người theo chủ nghĩa không kết hôn.
"Theo tôi thì kết hôn sớm làm gì, vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng." Từ Bi Cô dừng một chút, nghĩ đến điều gì đó, "Mặc dù nói tiểu công chúa nhà họ Ôn kia đúng là da trắng dáng xinh—"
"Cốp——" một tiếng, ly thủy tinh bị đặt mạnh xuống mặt bàn, tiếng vang đó đã chặn đứng những lời Từ Bi Cô chưa kịp nói hết.
"Quá đáng rồi đấy, Từ Bi Cô." Giọng Cố Trí Lễ không có chút hơi ấm nào, bàn tay nổi gân xanh của anh nắm chặt miệng ly rượu, đôi mắt đen láy đầy vẻ xâm chiếm nhìn về phía Từ Bi Cô, anh nghiêm túc nhắc nhở: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi, cậu cần phải tôn trọng cô ấy."
Từ Bi Cô hoàn toàn sững sờ.
Biết nhau đã bao nhiêu năm rồi, Từ Bi Cô chưa từng thấy Cố Trí Lễ để lộ cảm xúc như vậy. Ngày thường anh luôn có vẻ lãnh đạm, không h@m muốn gì, nếu không phải tập đoàn Cố thị ngày càng phát triển, thậm chí Từ Bi Cô từng nghi ngờ anh sắp đi tu đến nơi rồi.
Dù sao trong giới của họ, những người có thể nổi bật, ai mà không phải kẻ lòng dạ thâm sâu.
"Cố Trí Lễ, cậu thích Ôn tiểu thư đó à?" Từ Bi Cô nhíu mày hỏi, anh ta là người thông minh nhạy bén, chỉ qua vài lời đã có thể nhận ra sự khác thường của Cố Trí Lễ.
"Đó là hôn ước do người lớn định từ tám trăm năm trước, không phải là cậu đã thật sự động lòng rồi đấy chứ?"
Trong nháy mắt, phòng bao im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong lòng Cố Trí Lễ dâng lên một cảm xúc không tên, cổ họng anh thấy khô khốc, ngón tay thon dài khẽ nới lỏng cà vạt, anh phủ nhận: "Không đến mức đó."
Bị ánh mắt dò xét chiếu lên người, Cố Trí Lễ lại bổ sung: "Tương kính như tân là kết quả tốt nhất cho tôi và cô ấy."
Có những thứ trên đời này không nên để tình cảm xen vào làm phức tạp lên, mới chính là kết quả tốt nhất.
"Tốt nhất là cậu nên như vậy." Từ Bi Cô cố gắng tìm kiếm một chút hoảng hốt trên gương mặt Cố Trí Lễ, nhưng biểu cảm của anh vẫn lạnh nhạt như thường.
Cảm giác hỗn loạn trong lòng càng nghiêm trọng hơn.
Trong đầu Cố Trí Lễ lại bất giác hiện lên nụ cười duyên dáng ấy. Anh nâng ly rượu lên uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo cay nồng trôi qua cổ họng.
Anh cố gắng chuyển sự chú ý sang chuyện khác.
"Nghe nói, cậu và Thi Ương lại quay lại rồi." Cố Trí Lễ nghĩ đến mấy ngày trước Từ Bi Cô đăng một dòng trạng thái khó hiểu trên vòng bạn bè.
Hô hấp của Từ Bi Cô trì trệ trong chớp mắt.
"Sao nào, bạch nguyệt quang thời đại học của tôi mà tôi không được nhớ lại một chút à?" Từ Bi Cô vẫn giữ dáng vẻ bất cần đó, nhưng chỉ có chính anh mới biết lời này nói ra gượng gạo đến mức nào.
"Có hối hận không?" Cố Trí Lễ như nhìn thấu bạn mình, đột nhiên hỏi một câu.
Từ Bi Cô chỉ cảm thấy mùi máu tanh trào lên trong cổ họng, anh nghiến chặt răng, vẫn cố chấp nói: "Có gì mà hối hận, bây giờ chẳng phải cô ấy vẫn là bạn gái của Từ Bi Cô tôi sao."
Cố Trí Lễ nâng ly chạm nhẹ vào ly của anh ta, uống cạn chút rượu còn lại trong ly.
"Nếu cậu thật sự muốn giữ cô ấy lại, tốt nhất đừng dây dưa mập mờ với bất kỳ người phụ nữ nào khác."
Cố Trí Lễ khuyên Từ Bi Cô một câu, rồi đặt ly xuống rồi đứng dậy.
"Tôi đi đây."
Đêm nay anh đã quá buông thả rồi, đây không phải là điều anh nên làm.
*
Sau ngày đính hôn, ông cụ Cố tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, Cố Tuy lo lắng ông vừa đến Tô Thành lại không hợp thổ nhưỡng sẽ sinh bệnh, nên đã đưa ông Cố về Bắc Kinh trước. Để lại Tô Uẩn và Cố Trí Lễ ngày hôm sau cùng Ôn Thanh Chi trở về.
Buổi chiều Ôn Thanh Chi phải đến Phù Dung Diện làm việ, Tô Uẩn biết chuyện liền gọi điện thoại kêu Cố Trí Lễ qua.
Diêu Vi và Tô Uẩn cùng một giuộc với nhau, nói bóng bẩy là để hai người vun đắp tình cảm nhiều hơn, Ôn Thanh Chi khuyên thế nào cũng không được.
Cố Trí Lễ đến Ôn Uyển rồi đích thân vào đón Ôn Thanh Chi đi, Diêu Vi và Tô Uẩn hài lòng nhìn hai người rời đi.
——
Cố Trí Lễ: Tương kính như tân là kết quả tốt nhất của tôi và cô ấy. :)
Mọi người: Ờ…