Thấy anh nhắc đến chuyện này, Ôn Thanh Chi đã sớm chuẩn bị sẵn lời lẽ, giọng cô vẫn dịu dàng như trước nhưng lại vô cùng kiên định: "Chuyện này, thật sự rất cảm ơn ngài Cố đây đã nhắc nhở em."
Cô bắt đầu dùng kính ngữ luôn rồi.
"Như anh đã nói, đóa hoa Phù Dung Diện này nên nở rộ khắp cả nước. Em sẽ cố gắng hết sức để nhiều người hơn nữa biết đến nghề thêu Tô Châu, yêu vẻ đẹp của nó."
Mỗi khi nhắc đến nghề thêu Tô Châu, trong mắt cô luôn ánh lên niềm tự hào.
"Nhưng em nghĩ chuyện này, có lẽ một mình em cũng có thể làm được." Ôn Thanh Chi khẽ ngừng lại, không quên hỏi ý kiến của anh: "Còn anh thấy sao? Cố Trí Lễ."
Mặc dù bây giờ cô mới chỉ bắt đầu, nhưng Ôn Thanh Chi tin rằng dù gặp phải khó khăn gì cô nhất định sẽ kiên trì vượt qua. Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ thiếu vốn, chưa nói đến nhà họ Ôn, chỉ riêng số tiền cô tích góp được những năm qua cũng hoàn toàn đủ để mở thêm một tiệm Phù Dung Diện ở Bắc Kinh.
Vì vậy, Ôn Thanh Chi cảm thấy không cần thiết phải làm phiền Cố Trí Lễ, hơn nữa một khi Phù Dung Diện có người khác tham gia vào, những chuyện cần bận tâm cũng sẽ nhiều hơn.
Cho nên, ngay cả chút lợi ích nhỏ nhoi này cô cũng không muốn cho anh được ‘liên quan’. Nhưng mà——
"Muộn rồi." Cố Trí Lễ nhìn đôi mắt xinh đẹp trong veo của cô: "Ôn Thanh Chi."
Giây phút này, Cố Trí Lễ nghĩ. Đôi mắt trong veo như thế, nếu nhuốm màu tình d ục liệu có thật sự giống như trong giấc mơ của anh không.
Vẻ đáng thương lay động lòng người ấy lại càng khơi dậy d ục vọng chiếm hữu đen tối của đàn ông.
Ôn Thanh Chi không hiểu, muộn rồi là sao?
Thế là Cố Trí Lễ ân cần giải thích cho cô: "Địa chỉ mới của Phù Dung Diện đã được chọn từ bảy ngày trước, đã bắt đầu xây dựng theo kiểu dáng ở Tô Thành rồi, có lẽ – ngày mai là có thể hoàn thành."
Anh khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm: "Những lời anh đã nói, chưa bao giờ là đùa cả."
Anh nói sẽ giúp cô, thì nhất định phải giúp cô.
Lần này Ôn Thanh Chi hoàn toàn sững sờ, những lời Cố Trí Lễ nói khiến cô trở tay không kịp.
Bảy ngày trước? Đó không phải là lần đầu tiên hai người họ nói về Phù Dung Diện sao? Anh ở Tô Thành, sao lại chọn xong địa chỉ được? Hơn nữa, hơn nữa ngày mai đã hoàn thành, Ôn Thanh Chi thật không dám tưởng tượng tới.
Trong thời gian ngắn như vậy, ở Bắc Kinh lại xuất hiện một Phù Dung Diện giống hệt như ở Tô Thành.
Cô nhất thời không tiếp nhận được thông tin này, nhưng Cố Trí Lễ cũng không định cho cô thời gian phản ứng, ngón tay thon dài của anh tùy ý gập bản thỏa thuận tiền hôn nhân lại.
"Cho nên anh nghĩ, bản thỏa thuận này chưa được toàn diện, ngoài ra anh cũng có vài điều khoản muốn bổ sung." Đầu ngón tay anh ấn lên tờ giấy trắng tinh, từng chữ từ tốn dẫn dắt cô: "Như vậy đi, chuyện thỏa thuận cứ giao cho anh xử lý, nếu em còn muốn bổ sung gì thì cứ nói trực tiếp với anh, anh sẽ cho luật sư hàng đầu của tập đoàn Cố Thị soạn thảo thỏa thuận này."
"Chắc chắn sẽ toàn diện và hợp lý hơn bản này, thế nào?"
Ôn Thanh Chi cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, chuyện đã đến nước này cô chỉ có thể thử hỏi ý kiến của Cố Trí Lễ: "Vậy... anh muốn thêm điều khoản liên quan đến Phù Dung Diện như thế nào?"
Cố Trí Lễ cười cười: "Không vội, ngày mai anh sẽ đưa em đi xem tận mắt, sau đó chúng ta sẽ quyết định, có được không?"
Vốn dĩ Ôn Thanh Chi định ngày mai sẽ cùng Tiểu Y đi tìm một nơi thích hợp ở Bắc Kinh để mua lại rồi xây dựng Phù Dung Diện, giờ thì tốt rồi, cô không cần đi tìm địa điểm nữa, thậm chí cả cửa tiệm cũng sắp xây xong.
Đương nhiên Ôn Thanh Chi biết nơi mà Cố Trí Lễ chọn nhất định là nơi đã được lựa chọn kỹ càng, hơn nữa còn xây dựng theo kiểu dáng ở Tô Thành, chắc chắn cô chỉ có thể hài lòng mà thôi.
Như vậy, Ôn Thanh Chi nhất thời không biết phải phản ứng làm sao, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý trước: "Được."
Mãi đến khi Ôn Thanh Chi trở về phòng vẫn còn chút mơ màng, tại sao thỏa thuận không ký được, mà Phù Dung Diện cũng sắp phải góp vào rồi?
Sau khi đưa Ôn Thanh Chi về phòng, Cố Trí Lễ xuống lầu, anh cầm theo món quà cảm ơn và bản thỏa thuận rồi mới lên phòng sách ở tầng hai.
Hộp quà và tập tài liệu được mở ra đặt cùng lúc trước mặt Cố Trí Lễ, anh đột nhiên bật cười.
Cô cũng thật thông minh, biết dùng chiêu tiên lễ hậu binh, trước tiên đưa cho một viên kẹo ngọt rồi mới nhắc đến chuyện thỏa thuận.
Cố Trí Lễ lấy từ trong hộp quà ra chiếc cà vạt màu xanh mực tinh xảo, trên đó thêu hoa văn bạch ngọc lan kiểu Tô Châu vô cùng tinh xảo, trang nhã mà không mất đi vẻ sang trọng. Từ trước đến nay Ôn Thanh Chi luôn khiêm tốn về tài thêu thùa của mình, cô còn nói tay nghề mình vụng về, nhưng hoa văn thêu trên chiếc cà vạt này lại tinh tế đến mức sống động như thật.
Ngón tay Cố Trí Lễ chạm đến phần đuôi cà vạt, cảm nhận được có chút khác biệt. Quả nhiên, khi lật mặt sau cà vạt ra, anh nhìn thấy một chữ "Lễ" (禮) được thêu bằng chỉ tơ tằm.
Lễ, là chữ Lễ phồn thể. Có thể thấy, Ôn Thanh Chi thật sự rất dụng tâm khi chuẩn bị món quà cảm ơn này.
Cố Trí Lễ vuốt v e chỗ gồ lên rất nhỏ của chữ Lễ, ánh mắt lại rơi vào bản thỏa thuận kết hôn bên cạnh.
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, Cố Trí Lễ trực tiếp nhíu mày ném toàn bộ tập tài liệu vào thùng rác.
Anh sẽ không ký bản thỏa thuận này, cũng không muốn ký. Chính Cố Trí Lễ cũng không biết tại sao mình lại không muốn, anh chỉ biết mình không muốn phân chia lợi ích rạch ròi với Ôn Thanh Chi.
*
Sáng sớm hôm sau, Cố Trí Lễ đưa đến Phù Dung Diện của riêng Bắc Kinh.
Quả nhiên như Ôn Thanh Chi dự đoán, Cố Trí Lễ đã chọn cho Phù Dung Diện một vị trí đắc địa tấc đất tấc vàng, hơn nữa kết cấu giống hệt như ở Tô Thành, đã thành hình hài cơ bản, chỉ còn thiếu khâu trang trí nữa thôi.
Khi Ôn Thanh Chi nhìn thấy Phù Dung Diện ở Bắc Kinh như vậy, ý nghĩ muốn trực tiếp dùng tiền mua lại Phù Dung Diện do anh xây dựng đã hoàn toàn tan biến.
Tâm huyết anh đã bỏ ra, thật sự không phải dùng tiền là có thể mua được.
"Cố Trí Lễ, cảm ơn anh đã bỏ nhiều tâm huyết như vậy." Quả thực Ôn Thanh Chi không ngờ tới, cô chỉ thuận miệng nói một câu, mà Cố Trí Lễ lại thật sự thực hiện. Đúng như lời anh đã nói, anh không hề nói đùa.
"Đã hứa với em, anh sẽ không nuốt lời. Vốn định hai ngày nữa trang trí xong, sẽ tặng cho em như một bất ngờ." Ngữ khí của anh đều đều bình thản, như thể chỉ đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Cố Trí Lễ nói vậy, Ôn Thanh Chi càng cảm thấy áy náy. Rõ ràng hai người đã giao ước, dù chỉ là lời hứa miệng, nhưng Cố Trí Lễ vẫn chân thành thực hiện lời hứa, còn cô lại lo lắng anh chỉ nói đùa, thậm chí còn nghĩ cách tách bạch không cho anh liên quan đến Phù Dung Diện.
Ánh mắt Cố Trí Lễ dừng trên đôi mày thanh tú hơi nhíu lại của cô gái, một thoáng đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Khóe môi anh cong lên một nụ cười như có như không, bàn tay anh đột nhiên nắm lấy cổ tay thon thả trắng ngần của Ôn Thanh Chi, đối diện với ánh mắt có chút kinh ngạc của cô gái, anh nói bằng giọng chân thành: "Ôn Thanh Chi, anh biết em không thiếu vốn để duy trì hoạt động của Phù Dung Diện. Nhưng mà, cứ coi như anh vì sự nghiệp kế thừa nghề thêu Tô Châu của em mà đóng góp một chút sức lực nhỏ bé, được không?"
Ôn Thanh Chi không thể nói ra bất kỳ lý do nào để từ chối anh.
Thế là, Cố Trí Lễ với tư cách là nhà đầu tư, đã chính thức tham gia vào Phù Dung Diện vốn chỉ do một mình Ôn Thanh Chi phụ trách.