Ôn Thanh Chi đã ở Bắc Kinh ba ngày, ba ngày này trôi qua thật sự giống như đi nghỉ dưỡng. Tô Uẩn đã dẫn cô đi khắp những nơi ăn ngon, chỗ vui chơi ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng Cố Trí Lễ cũng sẽ đi cùng, nhưng dù sao anh vẫn còn công việc ở tập đoàn Cố Thị, nên phần lớn vẫn là hai người Ôn Thanh Chi và Tô Uẩn đi với nhau.
Hôm nay Tô Uẩn có hẹn tụ họp với nhóm các quý phu nhân, nên không thể đi cùng Ôn Thanh Chi được. Sợ cô buồn chán, nên sáng sớm Tô Uẩn đã dặn Cố Trí Lễ gác lại công việc ngày hôm nay để đi cùng Ôn Thanh Chi.
Lúc Cố Trí Lễ vội vàng trở về từ công ty, Tô Uẩn mặc một chiếc váy ngắn sang trọng, tay cầm túi xách, đang khom lưng đi giày cao gót.
"Sao con về nhanh vậy?" Tô Uẩn nhìn anh một cái, giọng điệu vội vàng pha chút ngạc nhiên: "Mấy hôm nay Kiểu Kiểu chơi mệt rồi, chắc giờ vẫn còn đang ngủ, con đừng làm phiền con bé, cứ ngồi chờ ở phòng khách nhà bên một lát đi."
"À đúng rồi, trong bếp còn có chén yến sào chưng lê mẹ hầm cho Giao Giao, đừng quên nhắc con bé ăn nhé."
Cố Trí Lễ im lặng một giây: "Dạ."
"Ôi chao, ôi chao, không kịp nữa rồi. Quản gia Tần, nhanh lên, chúng ta xuất phát ngay thôi, nếu lại đến muộn thì kiểu gì cũng bị họ phàn nàn cho xem."
Dặn dò xong, Tô Uẩn không còn tâm trí để ý đến anh nữa, bà ấy xỏ giày vào rồi hấp tấp ra ngoài, đi thẳng một mạch, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.
Cố Trí Lễ đi đến nhà phụ, phòng khách yên tĩnh, quả nhiên không thấy bóng dáng Ôn Thanh Chi, anh bèn vào phòng làm việc để xử lý công việc.
Hôm nay là thứ Tư, tập đoàn Cố Thị có cuộc họp định kỳ hàng tuần, vốn Cố Trí Lễ định hủy bỏ buổi họp, nhưng bây giờ sắp đến giờ họp rồi mà Ôn Thanh Chi vẫn chưa có động tĩnh gì.
Đúng lúc này, Trần Tự nhắn tin hỏi có mở họp như dự định không. Cố Trí Lễ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chín giờ mười lăm.
Anh gõ trả lời: Vẫn họp, chuyển sang họp trực tuyến.
Nhà phụ cách âm không tốt lắm, phòng làm việc lại ở ngay sát vách phòng ngủ chính, sợ làm ồn đến cô nên Cố Trí Lễ cầm máy tính xuống lầu.
Cuộc họp vẫn diễn ra như thường lệ, Cố Trí Lễ mơ hồ cảm thấy dường như có tiếng động phát ra ở trên tầng, anh còn chưa kịp xem xét, đột nhiên một bắp chân thon thả trắng ngần như ngọc xuất hiện trong khung hình của anh.
Kèm theo đó là giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô gái vừa mới ngủ dậy: "Cố Trí Lễ? Anh ——"
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã nghe một tiếng "bụp", camera và micro bên phía sếp của họ đã bị ngắt. Trong nháy mắt, phòng họp trực tuyến vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Trong nhà Cố tổng lại có phụ nữ hả?! Tôi không nghe lầm chứ!"
"Không lầm được! Tôi còn nhìn thấy một cái chân trắng đến phát sáng, chắc chắn là của con gái rồi!"
"Trời ơi, chẳng lẽ chúng ta sắp có bà chủ rồi!"
...
Trần Tự biết rõ sự tình rất muốn nói ra, nhưng trước khi có sự cho phép của Cố Trí Lễ, anh ấy không thể tự ý tiết lộ chuyện riêng của sếp.
"Khụ khụ." Trần Tự ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang những tiếng ồn ào ngày càng lớn trong phòng họp: "Cố tổng nói cuộc họp hôm nay diễn ra rất tốt, mời các vị thoát khỏi cuộc họp và tiếp tục làm việc."
Mấy ngày gần đây, Bắc Kinh đột nhiên ấm lên, tối hôm qua Ôn Thanh Chi còn cố tình mặc bộ váy ngủ mỏng, nhưng sáng nay cô vẫn tỉnh giấc vì khát khô cổ họng.
Khi Ôn Thanh Chi cầm ly thủy tinh xuống lầu, lại nhìn thấy Cố Trí Lễ, người đáng lẽ đang ở công ty, lại xuất hiện ở phòng khách. Vừa mới ngủ dậy nên đầu óc cô còn hơi mơ màng, nhìn bóng lưng anh thì nói: "Cố Trí Lễ? Hôm nay anh không phải đi làm sao?"
Ngay lúc nghe thấy giọng nói ấy, Cố Trí Lễ đã nhanh tay hơn não mà gập chiếc laptop trước mặt lại.
Anh quay đầu nhìn, Ôn Thanh Chi vẫn chưa nhận ra điều gì, cầm ly nước, bước từ trên cầu thang xuống.
Cô mặc một bộ váy ngủ hai dây hoa nhí ngắn, mỏng manh, để lộ ra phần lớn làn da trắng nõn mịn màng, gương mặt nhỏ nhắn vừa mới ngủ dậy còn ửng hồng, có lẽ vì khát nước nên cô đã li3m đôi môi đỏ mọng khiến nó trở nên căng bóng ẩm ướt.
Ánh mắt Cố Trí Lễ dần sâu hơn, anh cố gắng kiềm chế chỉ nhìn vào khuôn mặt cô: "Không đi làm."
Anh dừng lại một giây, rồi nói: "Hôm nay anh sẽ ở bên em."
Ôn Thanh Chi nhận lấy ly nước ấm, uống mấy ngụm nhỏ mới cảm thấy cơn khát trong cổ họng dịu đi rất nhiều. Lúc này cô mới nhớ ra hôm qua Tô Uẩn nói rằng có buổi tụ họp, cũng đoán ra được nguyên do.
"Chắc chắn là dì Tô Uẩn nhờ anh đến rồi." Giọng cô quả quyết lại mang theo vẻ nũng nịu đáng yêu của thiếu nữ.
Lúc này, Ôn Thanh Chi mới chú ý tới trên bàn trà trước mặt anh còn đặt một chiếc máy tính xách tay. Cô lập tức ý thức được điều gì đó, có chút do dự mở miệng: "...Em có làm phiền công việc của anh không?"
"Không." Cố Trí Lễ phủ nhận: "Anh không bận đến vậy."
Thấy anh nói vậy, Ôn Thanh Chi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn ân cần nói: "Nhưng Cố Trí Lễ, thật ra anh không cần để ý đến em đâu, nếu có việc bận thì anh cứ đi làm đi. Em cũng không phải trẻ con, không cần lúc nào cũng phải có người kè kè bên cạnh, hơn nữa hôm nay em cũng có vài việc phải làm."
Cố Trí Lễ không trả lời những lời phía trước của cô, khéo léo chuyển trọng tâm câu chuyện: "Em muốn đi đâu?"
"Chợ vải." Cuối giọng của cô còn hơi cao lên, mang theo sự phấn khích khó có thể che giấu.
Hiện tại, Cố Trí Lễ cũng được coi là một trong những ông chủ của Phù Dung Diện, Ôn Thanh Chi cũng không có gì phải giấu giếm, hơn nữa cô đã sớm muốn đến chợ vải ở Bắc Kinh này rồi, nhưng vì mấy ngày nay Tô Uẩn vẫn luôn nhiệt tình dẫn cô đi ăn uống vui chơi, nên cô mới trì hoãn chuyện này đến tận bây giờ.
Phù Dung Diện sắp xây xong, cũng đã đến lúc cô phải đi chọn một ít vải vóc Tô Châu, kim chỉ để chuẩn bị rồi.
Sau khi ăn bữa sáng được Tô Uẩn chuẩn bị tỉ mỉ, Ôn Thanh Chi thay một bộ sườn xám màu xanh bạc hà ôm sát người, tôn lên vóc dáng thon thả tuyệt mỹ của cô một cách hoàn hảo, kết hợp với búi tóc đơn giản, cả người trông tươi mát như một đóa hoa dành dành, thoáng chốc khiến người ta như nhìn thấy một vùng "Giang Nam".
Dưới sự kiên quyết của Ôn Thanh Chi, Cố Trí Lễ đồng ý sẽ không đi cùng cô đến chợ vải, nhưng điều kiện là cô đi và trở về đều do Cố Trí Lễ đích thân đưa đón.
Ôn Thanh Chi đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Khi xe sắp đến chợ vải, điện thoại của Tiểu Y cũng gọi tới.
"Tiểu Y, tôi sắp đến rồi, cậu đợi tôi ở cổng chợ vải là được." Ôn Thanh Chi dịu dàng nói, trước khi đi cô đã hẹn Tiểu Y đi cùng, do nhà họ Cố cách chợ vải hơi xa nên Tiểu Y đã đến trước một bước.
Xe rất nhanh dừng ở cổng chợ vải, Ôn Thanh Chi vừa xuống xe liền nhìn thấy Tiểu Y, nhưng cô cũng không quên chào tạm biệt với người trong xe: "Cố Trí Lễ, vậy em đi trước nhé."
"Khi về, em sẽ gọi điện thoại trước cho anh."
"Được." Cố Trí Lễ nói, rồi bổ sung: "Chúc em chơi vui vẻ."
Mãi đến khi bóng người màu xanh nhạt kia hoàn hoàn khuất hẳn sau cổng chợ vải, chiếc Maybach màu đen mới từ từ lăn bánh rời đi.
Chợ vải ở Bắc Kinh là nơi mua bán vải vóc lớn nhất Hoa Quốc, có thể nói là một trong những nơi mà nhà thiết kế nào cũng muốn đến nhất. Chợ vải có tổng cộng 32 tầng, dưới lòng đất có hai tầng hầm đỗ xe lớn, trên mặt đất là ba mươi tầng, được tạo thành từ vô số các gian hàng lớn nhỏ khác nhau. Ở đây, chỉ có loại vải bạn không nghĩ ra, chứ không có loại vải nào bạn không mua được.
Ngay từ lúc bước vào, Ôn Thanh Chi chỉ cảm thấy như lạc vào thiên đường.