"Trời ơi..." Tiểu Y không kìm được mà kinh ngạc thốt lên.
Tòa nhà này không chỉ cao chọc trời, mà bước vào thậm chí còn không nhìn thấy điểm cuối, rực rỡ muôn màu đủ các loại cửa hàng.
Tầng một chủ yếu bán các loại vải thành phẩm quý giá và đặc sản làm quà, Ôn Thanh Chi và Tiểu Y xem qua một lượt rồi lên lầu, dù sao mục tiêu của họ là mua vải.
Buổi chiều Ôn Thanh Chi và Tiểu Y thu hoạch được khá nhiều, thuận lợi mua được vải và chỉ lụa, đã trả tiền cọc, chỉ chờ giao hàng đến Phù Dung Diện là xong.
Thấy những thứ cần mua trong danh sách đã gần đủ, Ôn Thanh Chi liền nhắn tin cho Cố Trí Lễ.
Trời đã dần tối, Ôn Thanh Chi lo Tiểu Y đi về một mình sẽ nguy hiểm, nên bảo cô ấy về khách sạn trước.
Ngày mai phải rời Bắc Kinh, Ôn Thanh Chi muốn tặng một món quà cho Tô Uẩn. Sự chăm sóc tỉ mỉ còn hơn cả mẹ ruột của Tô Uẩn mấy ngày qua khiến Ôn Thanh Chi vô cùng cảm động, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định tự tay thêu một chiếc khăn lụa tặng Tô Uẩn.
Ôn Thanh Chi biết trước là ở tầng thượng của chợ vải có một cửa hàng bán lụa kesi khá tốt, sau khi tiễn Tiểu Y về, cô lại quay người đi lên tầng thượng.
Vừa lên đến nơi, Ôn Thanh Chi đã thấy cửa hàng được trang trí theo phong cách cổ điển đó. Bên trong không có nhiều người, cô vừa bước vào đã có nhân viên ra tiếp đón.
"Chào cô, cô muốn mua loại vải nào ạ?"
Bài trí trong cửa hàng rất đơn giản, nhưng mỗi tấm vải ở đây đều không bị xếp chồng đơn giản như các cửa hàng khác, mà được treo cẩn thận trên từng thanh gỗ, thậm chí được chăm chút sạch sẽ không một hạt bụi hay một nếp nhăn nào.
Có thể thấy ông chủ là một người am hiểu về vải và rất trân trọng vải.
Ánh mắt Ôn Thanh Chi dừng lại ở một chỗ, cô lịch sự hỏi: "Lụa kesi bán thế nào?"
Nhân viên bán hàng thấy cô là người am hiểu về vải, liền giới thiệu sơ qua rồi báo giá.
Lụa kesi, hay còn gọi là "lụa dệt hoa"(phiên âm là khắc ti), nhưng không phải dùng dao để khắc, mà là loại vải dệt trơn cầu kỳ lấy tơ tằm thô làm sợi dọc, tơ nhuộm màu làm sợi ngang, và được dệt bằng kỹ thuật "thông kinh đoạn vĩ*". Loại vải này nổi tiếng với câu "một tấc lụa một tấc vàng", một tuyệt tác nghệ thuật quý giá như vậy quả thực xứng đáng với giá tiền của nó.
*Thông kinh đoạn vĩ: dệt đường dọc liền một đường dài, còn đường ngang thì dệt từng đoạn ngắn.
Ôn Thanh Chi đang phân vân không biết chọn gì khi nhìn hàng vải nền kesi thanh lịch, xinh đẹp trước mắt, thì phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm ấm.
"Ôn Thanh Chi?"
Ôn Thanh Chi quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông trông hơi quen đang tiến về phía mình. Người đó nhìn rõ mặt cô thì lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng: "Thật sự là cậu à."
Đường Tuyển Chi có dáng người cao ráo, anh ấy bước tới với một bộ Tôn Trung Sơn màu đen cách tân theo kiểu Trung Quốc mới, thoạt nhìn lại vô cùng hợp với chiếc sườn xám Ôn Thanh Chi đang mặc.
Khác với ngũ quan cương nghị của Cố Trí Lễ, anh ấy có làn da khá trắng, dáng vẻ thanh tú, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng và lịch sự.
Ôn Thanh Chi chỉ cảm thấy quen mặt nhưng thật sự không nhớ ra tên của người này. Nhận ra vẻ mờ mịt trong mắt cô, Đường Tuyển Chi chủ động giới thiệu: "Tôi là Đường Tuyển Chi, hồi đại học chúng ta học cùng chuyên ngành."
Cách nói của anh ấy hơi chung chung, hơn nữa hồi đại học Ôn Thanh Chi học hai chuyên ngành là mỹ thuật và thiết kế thời trang. Hơn nữa, dù sao cũng đã tốt nghiệp được hai năm nên cô thực sự không còn nhớ rõ phần lớn bạn học nữa.
"Hồi đó, vào dịp kỷ niệm thành lập trường, chúng ta còn cùng nhau diễn kịch."
Anh ấy nói vậy, Ôn Thanh Chi mới mơ hồ có chút ấn tượng. Hồi đó, lúc cô học năm hai, vào lễ kỷ niệm thành lập trường, cô được lớp cử làm gương mặt đại diện đóng vai nữ chính trong vở kịch, còn nam chính lúc đó hình như chính là Đường Tuyển Chi.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra, Hạ Gia Âm từng nhắc đến Đường Tuyển Chi với cô mấy lần, nói anh ấy là nam sinh xuất sắc nhất của Đại học Tô, không chỉ có thành tích xuất sắc mà còn đẹp trai, phóng khoáng, quan trọng hơn là người rất dịu dàng.
Quả thực anh ấy rất dịu dàng. Ôn Thanh Chi nhớ lại, mỗi lần trên đường đi học gặp Đường Tuyển Chi, anh ấy đều mỉm cười chào cô, gương mặt điển trai mang theo nụ cười dịu dàng, như một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua tim.
Dòng suy nghĩ của Ôn Thanh Chi quay về, nhìn người trước mắt không khác gì trong ký ức, cô có chút ngượng ngùng nói: "Ngại quá Đường Tuyển Chi, lâu rồi không gặp."
"Không sao, quý nhân hay quên mà." Đường Tuyển Chi hoàn toàn không để tâm, còn cười trêu: "Chỉ là không ngờ lại có duyên gặp được cậu ở Bắc Kinh."
Anh ấy ngập ngừng một chút rồi nói: "Cậu đến Bắc Kinh du lịch à?"
"Cũng có thể coi là như vậy." Ôn Thanh Chi trả lời mơ hồ, Đường Tuyển Chi thấy cô không có ý muốn nói rõ nên không hỏi thêm về chuyện này nữa.
"Gần đây, tôi gặp một khách hàng khá khó tính, đang bí ý tưởng nên định đến chợ vải đi dạo một chút, không ngờ lại gặp được bạn học. Lúc đầu tôi còn không dám chắc là cậu." Anh ấy nói chuyện từ tốn, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống bạn học mấy năm không gặp, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
"Tôi thấy cậu định mua lụa kesi à?"
Ôn Thanh Chi gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự: "Tôi muốn tặng một chiếc khăn lụa cho một vị trưởng bối, nên đến đây chọn vải."
Đường Tuyển Chi: "Vải lụa mềm mại, mỏng nhẹ, nếu điểm xuyết thêm họa tiết thêu Tô Châu, thì quả thực là một món quà tuyệt vời để tặng trưởng bối."
Ôn Thanh Chi cười nhẹ đón nhận sự đồng tình của anh ấy, "Chỉ là vải nền kesi có quá nhiều màu sắc và hoa văn, khiến tôi có chút choáng ngợp."
"Vị trưởng bối đó có đặc biệt yêu thích màu nào không?" Đường Tuyển Chi thuận theo lời cô hỏi.
Ôn Thanh Chi suy nghĩ một lát, vừa định lắc đầu. Điện thoại lại reo lên, cô nói một tiếng xin lỗi rồi lùi lại hai bước nghe điện thoại.
"Cố Trí Lễ, anh đến chưa?" Cô dừng một chút, "Có lẽ một lát nữa em mới xuống được."
Giọng nói cố ý hạ thấp và chậm lại của Ôn Thanh Chi truyền vào tai, càng tăng thêm sự dịu dàng mềm mại của cô. Cố Trí Lễ thấy lòng hơi nhộn nhạo, anh đưa điện thoại ra xa tai một chút, ánh mắt nhìn lên tòa nhà cao sừng sững của chợ vải, "Bên cạnh em có ai à?"
Nếu là Tiểu Y ở bên cạnh, cô sẽ không cố ý hạ thấp giọng như vậy.
Ôn Thanh Chi không ngờ anh lại nhạy bén như vậy, chuyện này mà cũng đoán ra được. Cô liếc nhìn về phía Đường Tuyển Chi, trả lời: "Ừm, tình cờ gặp một người bạn học đại học ở đây."
Ánh mắt Cố Trí Lễ hơi sững lại, bạn học đại học?
Nói xong, Ôn Thanh Chi nhớ lại lời Đường Tuyển Chi vừa nói, liền hỏi: "À phải rồi, anh có biết dì Tô thích màu gì không? Em muốn chọn một miếng vải làm khăn lụa tặng dì ấy."
"Em ở đâu, anh đến tìm em." Nói câu này, Cố Trí Lễ đã bước một chân vào chợ vải.
Ôn Thanh Chi định nói không cần anh đích thân đến, nhưng ngập ngừng một chút rồi cô vẫn nói ra vị trí cửa hàng.
Anh đến cũng tốt, dù sao chắc chắn Cố Trí Lễ hiểu rõ dì Tô thích màu sắc và hoa văn nào hơn cô rồi.
Thấy cô cúp điện thoại, Đường Tuyển Chi mới lịch sự đưa ra gợi ý: "Đối với trưởng bối, tôi cho rằng màu xanh nhạt và màu trắng trang nhã đều là những lựa chọn tốt. Đương nhiên, đây chỉ là gợi ý cá nhân của tôi."
Đây quả thực là những màu sắc sẽ không bao giờ bị sai khi tặng khăn lụa cho trưởng bối.
Ôn Thanh Chi gật đầu, tiến lên xem kỹ hoa văn họa tiết trên tấm vải. Đường Tuyển Chi đứng một bên, giữ khoảng cách thích hợp với cô, thỉnh thoảng đưa ra vài gợi ý.
Lúc Cố Trí Lễ đến, thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế này——
Một người đàn ông có gương mặt nho nhã đang chào tạm biệt cô, không biết nói gì mà khiến cô bật cười, đôi mắt đen láy cong thành hình trăng khuyết, cô còn vẫy tay chào tạm biệt anh ta.
Chiếc sườn xám màu xanh nhạt đi cùng bộ trang phục nam kiểu Trung Hoa trang nhã, người đi trước người bước sau, nhìn hai người giống như một đôi uyên ương trong bức tranh thủy mặc Giang Nam đang đối mặt với cảnh chia ly.