Dư Thanh Ái Hận

Chương 10



***Cho dù có tiền cũng không phải để phung phí như vậy đi!Dịch Thần hai mắt đăm đăm nhìn Mạc Vô Tình cầm trong tay một mảnh vàng lá thỏa thuận với lão nhân chèo thuyền.“Công tử, đây chỉ là chiếc thuyền nhỏ, đi gần bờ còn có thể, đi biển thì…” Lão nhân chèo thuyền trầm ngâm nói.“Hai phiến vàng lá.”Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, lại bỏ ra thêm một mảnh.“Này… Ra viễn hải hẳn là có thể, bất quá thuyền nhỏ gần nhất mới từ biển bắt cá trở về, cần hảo hảo tu sửa một phen mới được, chỉ sợ tiêu tốn một chút thời gian.”“Lập tức xuất phát.”Mạc Vô Tình nói, lại bỏ thêm một mảnh vàng lá. (* Nuốt nước bọt*)Trong nháy mắt này, Dịch Thần đột nhiên cảm thấy được, ánh mắt của lão nhân chèo thuyền kia b*n r* quang mang, cư nhiên so với vàng lá còn muốn sáng rực.“Tuyệt đối không thành vấn đề, hai vị mời mau lên thuyền!”Lão nhân chèo thuyền nhếch môi ha hả cười, một ngụm răng vàng, mừng rỡ toàn thân thẳng run lên.Phảng phất nghe thấy tiếng mài dao ở không trung bay múa, trong đầu Dịch Thần lập tức hiện lên hình ảnh hai con gà bị cắt tiết.“Không phải hai vị, là một vị.”Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, đứng dậy lên thuyền.“Vô Tình huynh, đừng bỏ lại ta!”Dịch Thần kêu to, vô liêm sỉ bay nhanh nhảy lên thuyền, cọ đến Mạc Vô Tình bên người.“Ta không nghĩ lại có nửa điểm quan hệ với ngươi.”Mạc Vô Tình cùng hắn tránh ra một khoảng cách.“Vô Tình huynh, ngươi hảo ngoan tâm, sao có thể cứ như vậy qua sông đoạn cầu đâu?” Dịch Thần đáng thương hề hề nói.“Chính ngươi nói đây chỉ là một cuộc giao dịch
”Mạc Vô Tình thật không hiểu, rõ ràng đã sớm thanh toán xong nợ nần, hắn như thế nào còn luôn âm hồn không tán bám theo mình?“Nhưng mà Vô Tình huynh, trên biển gió to sóng lớn, trống trải tịch liêu, không có bạn đồng hành sẽ thực buồn a.”Tốc độ thay đổi thái độ của hắn đủ để kẻ khác cảm thán, biểu tình đáng thương lập tức bị vẻ mặt cười xum xoe lấy lòng thay thế được.“Ta không sợ buồn.”“Tại hạ tuy không phải học phú ngũ xe, nhưng ít nhất thái độ làm người có điều sảng khoái.” Dịch Thần dõng dạc mà “đẩy mạnh tiêu thụ” cho bản thân. “Lại nói, ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu, vạn nhất phát sinh chuyện gì, ít nhất ngươi cũng có người giúp đỡ a.”“Ta không cần!”“Nói cũng không thể nói khẳng định tuyệt đối như vậy…” Dịch Thần một phen nắm lấy hai vai Mạc Vô Tình, cười đến thực sáng lạn: “Tại hạ có chút quen thuộc với đảo nhỏ trong khu vực Đông hải, ít nhất có thể giúp ngươi tìm a…”Mạc Vô Tình lập tức cả người cứng ngắc, vẫn là không quen người khác chạm vào mình.“Ngươi đáp ứng người ta thôi, Vô Tình…” (“Người ta”??? Má ơi!!!!)Dịch Thần âm thầm nhịn cười, sử xuất chiêu bài của phong trần nữ tử*, gắt gao lôi kéo ống tay áo Vô Tình, rõ ràng lung lay nhõng nhẽo đến. (* Kỹ nữ)Hắn xem vị này mặt lạnh vô tình có thể nghẹn ra nội thương hay không!Một trận sợ run, khóe môi Mạc Vô Tình khẽ trừu một chút, chỉ cảm thấy cả người da gà bạo khởi, cái trán mạch máu thình thịch nhảy lên. Cho tới bây giờ y chưa từng đụng tới loại này tử khất bạch lại*. Nếu là bằng hữu, chỉ có thể thầm than bản thân giao hữu vô ý, cố tình y cùng hắn lại không tính là bằng hữu. Nếu là địch, một kiếm liền có thể giải quyết, cố tình cùng hắn cùng y lại vô thâm cừu đại hận. (* = tử triền lạn đánh)Đau đầu! Nhìn thấy vẻ mặt hi da tươi cười của hắn, không hề có lấy nửa điểm đứng đắn, Mạc Vô Tình cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám.“Không cho phép ngươi tới phiền ta!”Rốt cuộc hiểu được nếu tiếp tục cùng hắn nháo cũng là uổng phí khí lực, Mạc Vô Tình xa xa né ra, tìm đến đầu thuyền, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.Y không chú ý đến, Dịch Thần vừa cười đến giống y như một con mèo nhỏ thâu tinh.Gặp được Thần Thần ta mới thực sự hiểu cái gì là “tử triền lạn đánh” “Âm hồn bất tán” chi kế a! Đúng là đại khai nhãn giới! =.=”

Xuôi theo dòng Tô Châu, qua Dũng Giang, Bắc Lôn cảng, liền tới cửa bi*n đ*ng hải.