Dư Thanh Ái Hận

Chương 13



“Ngươi say sóng sao không nói sớm, dám tự mình chống chọi!”Khó trách y suốt ngày nhắm mắt ngồi im, Dịch Thần phát giác ra nam nhân này vừa thích cậy mạnh, lại tử sĩ diện. Tính tình phá hư, nói chuyện lại độc, đúng là một viên đá thô dưới hầm cầu—— vừa thối lại vừa cứng.Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch, lộ ra vẻ mặt suy yếu, oán giận có nhiều đến mấy chăng nữa cũng bị nỗi thương tiếc tràn đầy khắp ***g ngực thay thế.“Thanh nhi, ngươi có phương thuốc trị chứng say sóng không? ” Dịch Thần cao giọng kêu lên.“Ta lập tức sắc cho ngài!” Thanh nhi đáp.Đột nhiên một tiếng sét đánh, phía tây nam chân trời không biết từ khi nào đã cuồn cuộn tầng tầng mây xám,ánh mặt trời bị che lấp hầu như không còn.Gió biển gào thét, con thuyền vi hoảng.Xem ra bão táp sắp xảy ra!Đỡ Mạc Vô Tình vào trong khoang thuyền, Dịch Thần thoáng nhìn qua sắc trời, dự cảm điềm xấu trong lòng càng thêm dày đặc!***Tiếng gió càng thêm mạnh mẽ, ngọn đèn dầu trên đỉnh khoang thuyền tả hữu chớp lên, ném xuống vô số toái ảnh.“Công tử, thuốc đã sắc tốt lắm.”Chỉ chốc lát sau, Thanh nhi liền đem dược thang đưa đến.“Đa tạ!”Dịch Thần tiếp nhận bát, ngồi ở bên giường, đưa cho Mạc Vô Tình.Mạc Vô Tình tiếp nhận chén thuốc, hai bàn tay suy yếu run nhè nhẹ, ở trên biển say tàu ba ngày, võ công cao cường tới đâu cũng không thể không cởi giáp đầu hàng.Có chút nhìn không đành lòng, Dịch Thần đỡ lấy tay y, giúp y cầm chén cho ổn, đưa đến bên môi.Đó là một đôi bàn tay thô ráp mà cứng rắn, khớp xương rõ ràng, bàn tay do trường kỳ cầm kiếm mà ma ra tầng tầng vết chai.Không tốt!Trong đầu linh quang chợt lóe!“Phanh… ” Chén thuốc bị Dịch Thần một chưởng hất bay, té lên trên boong tàu!Một âm thanh xèo xèo kỳ quái vang lên, một trận lục nhạt khói nhẹ qua đi, boong thuyền bị ăn mòn ra một cái hố to.Thật là một thứ kịch độc lợi hại!Dịch Thần lập tức bật người dậy, che trước mặt Mạc Vô Tình.“Lại là Đường môn! Lần trước ở Trạng Nguyên lâu các ngươi nhận giáo huấn còn chưa đủ hay sao? Lần này lại giả trang thành một đôi phụ tử ngư dân, các ngươi thật đúng là không sợ mệt!”Dịch Thần tay phải vung lên, Lưu Tinh kiếm đoạt sao mà ra. Khó trách hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp, chính là bàn tay nàng! Một đôi ngọc thủ không hề tỳ vết, một đôi tay tuyệt không giống như ngư dân nữ tử phải có.Kiếm phong lạnh lẽo, chiếu rọi ra một đôi mắt âm hiểm trên khuôn mặt mỹ lệ như hoa như ngọc của Thanh nhi.“Nếu đã bị ngươi nhìn thấu, ta sẽ không khách khí
”Một lớp mặt nạ bị lột ra, phía sau đúng là một khuôn mặt nữ tử thành thục âm mị hoặc nhân.“Chúng ta chỉ muốn mạng Mạc Vô Tình. Thức thời thì cút xa một chút, chúng ta còn có thể tha cho ngươimột mạng!”Một đạo ngân xà nhuyễn tiên* như tia chớp bức thẳng hướng Mạc Vô Tình. (* Roi mềm)“Cút đi.” Mạc Vô Tình hừ lạnh, một phen đẩy ra Dịch Thần.Thân hình cao lớn như chim ưng bạt khởi, né khỏi nhuyễn tiên, thân hình vừa chuyển, Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm như lưỡi trượt xuyên ra, hàn quang bốn phía.Cơ hồ cùng lúc đó, mấy đạo ám khi gào thét đánh úp về phía đại huyệt trên thân Mạc Vô Tình cùng Dịch Thần.“Ngươi cũng quá vô tình đi!” Dịch Thần một kiếm ngăn lại trung niên nam tử giả trang lão ngư dân, lớn tiếng kêu lên: “Tốt xấu chúng ta cũng coi như đồng hội đồng thuyền, muốn đem ta bỏ qua một bên cũng không dễ dàng như vậy.”Ba năm, y cũng chưa thể đem hắn vứt bỏ một bên, nghĩ muốn tại đây một khắc ném hắn? Không có cửa đâu!“Nghĩ muốn cùng chết thì chiều ý ngươi!”Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, phản thủ một kiếm, kiếm cùng nhuyễn tiên giao thủ, hỏa hoa văng khắp nơi.“Cùng chết thì cùng chết!”

Dịch Thần trầm giọng nói, hồn nhiên không nhận ra khẩu khí của chính mình giờ phút này có bao nhiểu kiên định.“Ào ào… Ào ào…”Sóng biển điên cuồng gào thét, gió thổi mạnh mẽ. Con thuyền kịch liệt xóc nảy, một chút bị đẩy lên trên đầu sóng, ngay lập tức lại bị hung hăng ngã xuống, trời đất cơ hồ bị đảo lộn.Mạc Vô Tình không quen chịu sóng gió, vừa rồi lại nôn ọe mất sức, trên đất bằng mười phần võ công, ở trong khoang thuyền chỉ có thể thi triển ra ba phần, hơn nữa nghiêm trọng say tàu, lại giảm thấp đi công lực.“Mạc Vô Tình, lần này ngươi chết chắc rồi!” Nàng kia lạnh lẽo nói: “Thuyền đã sớm bị chúng ta hủy hoại, trừ bỏ táng thân đáy biển, ngươi đã không còn đường có thể đi! Ngươi ở Trạng Nguyên lâu sát hại chưởng môn đại sư tỷ cùng đại sư huynh của ta, huyết hải thâm cừu này hôm nay phi báo không thể!”Mạc Vô Tình hừ lạnh một tiếng, trong mắt hàn phong càng nồng.Có thể nhẫn một vài lần không có nghĩa là nhẫn được vĩnh viễn! Tuy là người trong giang hồ, y lại ít giao thiệp với giang hồ, nhưng y thật sự xem không vừa mắt sự hoành hành độc ác bá đạo của Đường môn mà xuất thủ, liền bị bọn họ ghi hận đến bây giờ!“Nhìn ngươi có bản lĩnh đó hay không!”Mạc Vô Tình nói, lui về phía sau một bước, lòng bàn chân chợt lạnh, nước biển đã từ lỗ hổng dưới đáy thuyền khuynh dũng mà vào.“Vô Tình huynh, ta đã sớm nói với ngươi, Đường môn là môn phái khó chơi, nhìn xem, bọn họ nhanh như vậy tìm lên đến cửa. Ai, cái ngai vị võ lâm Đệ nhất kiếm của ngươi thật sự không dễ làm a, người muốn mạng của ngươi nhiều lắm!”Dịch Thần cười khổ nói, đâu lưng cùng Mạc Vô Tình*, xuất kiếm như gió, đem độc chiêu nhất nhất hóa giải. Từ sau lưng hắn có thể cảm giác được hơi thở thoáng hiển hỗn loạn của Mạc Vô Tình, lòng không khỏi một trận lo lắng. (* hai người dựa lưng vào nhau)Sẽ không thật sự táng thân tại đây đi! Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng tuyệt không để cho y bị thương!“Nín hơi!” Phát hiện trong không khí tràn ngập sương khói màu tím nhạt quỷ dị, Mạc Vô Tình vội vàng nhắc nhở Dịch Thần, nước biển đã tẩm nhập đến bắp chân họ.“Chi… Khách… Chi… ” Không chịu nổi nước biển mãnh liệt ập đến, boong thuyền một trận quái vang, thân thuyền tả hữu loạn hoảng, đã sắp hỏng mất!“Thất tinh liên hoàn phiêu!”Thanh âm âm nhu quỷ mị, bảy mai ám khí kịch độc mỏng như lông trâu, một trước một sau ập đến trước mặt hai người.Lưu phong như tinh!Như ánh sáng sao lấp lánh kiều diễm giữa đêm hè!“Thiên Địa Vô Cực!” Mạc Vô Tình hừ lạnh một tiếng, Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm phá không mà ra, như giao long đằng hải, kiếm khi bức người thổi quét mà đến, tràn ngập sát khí!