Dư Thanh Ái Hận

Chương 19



Phía ngoài hang truyền đến thanh âm ồn ào bất thường, đánh thức Dịch Thần đang chìm trong giấc ngủ ngon.Hắn nâng người dậy, khẽ so hai vai. Toàn thân đều đau nhức nói không nên lời, nhất là phía hậu đình*. (* Chỗ bị xxoo.)Không ngờ rằng một kẻ lạnh lùng phát cuồng lên khí thế thật là kinh người.Hiện tại Dịch Thần không khỏi hối hận lúc trước cố ý “dụ hoặc” y. Không nghĩ tới y lại có thể lực khủng khiếp như vậy! Cho dù hắn quán kinh phong nguyệt*, hai má cũng không cấm phiếm hồng. (* ý nói đã nhuần nhuyễn chuyện phòng the.)Phía ngoài hang, một mảnh trời nắng.Một đạo kiếm quang như hàn nguyệt, bên bờ biển, một thân cây cổ thụ hét lên rồi ngã gục.Vết kiếm cắt ngang thân cây bóng loáng như gương, công lực phi phàm.“Vô Tình, ngươi chặt nhiều cây như vậy làm gì thôi?”Nhìn thấy nam nhân y phục ướt đẫm mồ hôi, Dịch Thần giương giọng hỏi.“Làm bè gỗ, quay về Giang Nam.”Thanh âm lãnh ngạnh, ngữ khí lãnh ngạnh.Dịch Thần lập tức giật mình khựng lại.“Sao đột ngột như vậy?”Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình khô khốc, ở trong gió biển vang lên rét lạnh.Mạc Vô Tình xoay người, thật sâu nhìn vào hắn, diện vô biểu tình.“Ở đây lâu cũng không phải là cách về lâu về dài, đợi sức khỏe của ngươi hoàn toàn khang phục, chúng ta trở về đi.”“Chẳng lẽ ngươi nóng lòng rời khỏi đây như vậy sao?”Thanh âm vẫn thực khô khốc.“Chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi nơi này như vậy sao?”Giang Nam là nơi phồn hoa đô hội, chẳng lẽ không phải là nơi trong lòng hắn vẫn ưa thích, loại người như hắn vậy, Mạc Vô Tình không tin hắn sẽ thích cái tiểu đảo thiên nhưỡng* quái gở này. (* thuộc về điều kiện đất đai, khí hậu, thiên nhiên)“Nhưng, ta chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh ngươi. Nơi này không có người khác, ngươi chỉ có thể theo ta nói chuyện, nếu đến Giang Nam rồi, ngươi lại giống như ba năm trước đây, không thèm để ý ta lấy một chút.”Mạc Vô Tình kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy những lời này kỳ thật phải do y đến nói với hắn mới đúng.Một trận gió biển nhẹ phe phẩy, vạt áo khoan rộng thùng thình của Dịch Thần ở trong gió phiêu động, tiêu sái hoặc nhân. Ánh mặt trời sáng lạn, lấp lánh sáng ở nơi lông mày khóe mắt hắn, tuấn lãng mị hoặc nói không nên lời.Mạc Vô Tình trong lòng vừa động.Tâm động, tâm động không có lý do…Trước khi y ý thức được chính mình rốt cuộc đang làm gì, mũi kiếm đã sớm đi trước ý chí, một kiếm cắt rơi đai lưng hắn.Gió thổi càng mạnh, bỗng nhiên thổi tung ngoại sam, da thịt nam tính sáng bóng mê người liền lập tức lộ rõ.“Vô Tình!”Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm thiếp lên hai má hắn
Lành lạnh, lợi kiếm giết người vô số, một tấc lại một tấc, giống như ngón tay lạnh băng của tình nhân chậm rãi đi xuống.Lực đạo vừa đúng, sẽ không thương tổn hắn. Mũi kiếm lướt qua ***g ngực rắn chắc hữu lực, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, hoạt nhập…Mũi kiếm giống như khiêu khích đảo quanh khố hạ.“Đừng, Vô Tình…”Ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng đi vào trong khố, khẽ nhích…“Tê…” Trong tiếng rách khae khẽ của lớp vải trắng, q**n l*t thành từng mảnh nhỏ đều rơi xuống bờ cát.Vô Tình không biết bản thân mình là một nam nhân *** đãng như vậy.Đúng vậy, tại đây một khắc, *** đãng đến tận cùng.Mãn đầu óc đều là ý niệm hung hăng ấn ngã hắn lên mặt đất.Thậm chí, ngay cả Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm tựa như thần thánh trong lòng không thể xâm phạm lại cũng bị y dùng làm công cụ khiêu khích.“Vô Tình!”Dịch Thần gọi tên của nam nhân, nhẹ như một hơi thở, hồn nhiên bất giác hai mắt hắn đã ướt át. Giống như một con mồi xinh đẹp hoang dại, trong khi tràn đầy chờ mong đối với vận mệnh không biết trước, lộ ra vẻ mặt khiến kẻ khác vừa thương vừa yêu.Mạc Vô Tình cảm thấy chính mình là một con dã thú nguyên thủy, một con mãnh thú hung tàn khát khao đem con mồi xinh đẹp trước mắt xé rách ra từng mảnh!Y gầm nhẹ một tiếng, lập tức giơ tay lôi tuột hắn về phía mình, hung hăng thiếp lên ***g ngực mình, như phát cuồng mà hôn lên môi hắn.Hơi thở gấp gáp kích động không thôi, bàn tay rộng ở trên thân thể tr*n tr**ng không chỗ che giấu nơi nơi dao động…“Vô Tình…”Dịch Thần hiển nhiên có điểm chấn kinh, nhưng cánh tay giơ lên ngăn trở lại căn bản không có bao nhiêu khí lực.Mạc Vô Tình lại càng tin tưởng trong lòng mình xác thực có một con dã thú, đã ngủ đông thật lâu, mà hắn, liền trở thành nhân tố dụ phát thú tính ẩn nấp trong cơ thể y.Cuồng loạn hôn quanh cổ hắn, ở trên ngực hắn dùng sức khẳng cắn, nhấm nháp phần da thịt ngon miệng mang chút vị mặn mòi của muối biển.Toàn thân đều vì hưng phấn mà run rẩy không ngừng!Y giống như một tòa núi lửa tĩnh mịch nhiều năm trong giây lát phun trào!Nham thạch nóng bỏng theo trong ***g ngực không ngừng trào ra, dấy lên vạn trượng cực nóng, trong không khí đều tràn ngập hương vị *** dày đặc mà nóng cháy!Y vội vàng đẩy ngã hắn trên mặt cát, từng sợi chỉ bạc lấp lánh dây dưa đầy trên hai thân thể lửa nóng.Thở hổn hển, Mạc Vô Tình cởi bỏ y phục sớm đã hỗn độn không chịu nổi, hai tay luồn xuống dưới chân hắn, dùng sức nâng đùi hắn lên, thẳng hướng về phía nhập khẩu mê người… Mặc dù vì quá mức kích động khiến y đưa d*c v*ng sai lệch một chút, thử lại một lần, nhắm ngay u khẩu, đột nhiên đỉnh nhập!“A… A… ”Dịch Thần phát ra tiếng r*n r* khó nhịn, một nửa là đau đớn, một nửa là kh*** c*m.Ánh mặt trời, gió biển, bờ cát, cây cối…..Trận h**n ** đầy nguyên thủy, mãnh liệt, cuồng dã, hai thân thể nam tính tr*n tr** tựa như nước biển và rong tảo dưới đáy biển sâu, dây dưa xoắn vặn vào nhau, khó phân thắng bại.Phân không rõ là thống khổ hay là sung sướng, phân không rõ là còn sống, hay là đã muốn chết đi… (Ai dà, cái này là “dục tiên dục tử” nổi tiếng trong truyền thuyết đây mừ! +.+)Thân thể giống hoàn toàn không giống như là của chính mình nữa, hoàn toàn không thể khống chế, nghĩ muốn cứ như vậy đem ngươi vây khốn, một lần lại một lần cắn nuốt, ăn ngươi, lẫn nhau dây dưa, cho nhau ỷ lại… Tựa như dây thanh đằng trên vách đá gắt gao leo lên lẫn nhau, ngay cả đến một ngày hư thối héo úa, hóa thành một từng đợt từng đợt cát bụi, ta cũng muốn gắt gao ôm ngươi, cùng nhau rơi vào vực sâu của vận mệnh! Cho dù ngay sau đó phải chết đi, tại đây một khắc, ta cũng muốn gắt gao dây dưa lấy ngươi! Hung hăng bá trụ ngươi! Vĩnh viễn không buông!***“Vô Tình, nếu có thể buông thế tục phàm trần, ngay tại nơi này tị thế ẩn cư, sẽ tốt biết bao nhiêu!”Trên tảng đá, Dịch Thần giống như con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Mạc Vô Tình, hai người ôm lấy nhau trông về phía biển rộng xa xa.Gió biển ôn nhu thổi, thân thể sau cuồng hoan sau hư nhuyễn tựa vào ***g ngực ấm áp, nghe tiếng tim đập, yên tĩnh mà ngọt ngào.“Nhưng ta phải đi làm một việc.”“Chuyện gì?”“Tìm được Nguyệt Hải song hiệp.”“Vì lý do gì ngươi nhất định phải tìm được bọn họ?”“Cho sư phụ ta.”“Sư phụ ngươi là ai?”“Lãnh Kê.”“Lãnh Kê?” Dịch Thần cười nói: “Tên của sư phụ ngươi sao cũng lạnh băng băng như thế.”“Sư phụ ngươi cùng Nguyệt Hải song hiệp, rốt cuộc có ân oán gì?”“Không biết, sư phụ chưa bao giờ đề cập qua.”“Vậy ngươi tìm bọn họ làm gì?”“Lấy máu bọn họ tế linh hồn sư phụ ta!”