Người nọ thong thả ngồi xuống, thân thể thẳng tắp, đưa tay đặt ở trên chân, vẫn không nhúc nhích.Một trận gió nóng quất vào mặt, mấy thanh cột nhà lỏng lẻo kêu càng cấp bách.Ngoài trà *** mặt đường tràn ngập bụi mù, tầm mắt đều vì hơi nóng bốc lên mà trở nên có vài phần mơ hồ.Người nọ ngay cả ánh mắt đều không nháy một chút, trên trán không có một giọt mồ hôi, sợi tóc không có một chút hỗn độn. Phảng phất giờ phút này y không phải đang ở trong cái nắng hè chói chang mà là núi băng Thiên Sơn.“Ta xem công tử ngài đây là muốn ra khỏi Vô Tình cốc để phó ước so kiếm?” Lão bá vừa châm trà, vừa ân cần hỏi han.“Ân.” Thủy chung là thanh âm cứng nhắc.“Vẫn là cùng một người sao?”“Ân.”“Ta chưa bao giờ nghe nói có người như vậy, bị ngài đả bại nhiều lần vậy mà còn sống chết phải quấn quít lấy ngài tỷ thí, cũng thật không sợ xấu mặt.”Nam tử kia không nói, bưng bát nước chè xanh uống một hơi cạn sạch.“Như vậy đã liên tục ba năm rồi đi, ngài hàng năm đều vì hắn xuất cốc một lần, ta thấy người nọ nhất định là một đối thủ mà công tử phi thường coi trọng.”Liên tục ba năm, lão nhân đều thấy nam nhân tái nhợt mà lãnh ngạnh này, bằng những bước chân nặng nề như cũ, từ trong Vô Tình cốc sâu không thấy đáy đi ra, ở cùng một địa phương, cùng một thời gian, gọi cùng một món đồ ăn thức uống.Tuy rằng khách qua đường đâu chỉ trăm ngàn, nhưng bởi vì sự kỳ lạ cùng cổ quái người của trẻ tuổi này mà lão nhân có ấn tượng khắc sâu phi thường.“Lần cuối cùng.”Buông chén trà, trầm ngâm trong chốc lát, nam tử kia đột nhiên nói.“A?” Lão nhân khó hiểu.“Lần này là lần cuối cùng ta cùng hắn so kiếm.”Thanh âm không hề có cảm tình, nam tử đứng dậy, nhận lấy bánh bao do lão nhân đưa qua, cẩn thận mà thong thả gói lại, bỏ vào trong ngực áo.Động tác của y luôn luôn rất chậm, nói chuyện cũng rất chậm, phảng phất đều là trải qua thâm tư thục lự* mới nói ra. (* suy nghĩ cân nhắc kỹ càng.)Đây là tác phong nhất quán của y. Từ trước đến nay y luôn hiểu rõ về bảo tồn tinh lực, nhất là tại vùng đất chói chang nắng nóng này, lại sắp phải gặp một đối thủ khó chơi, y lại càng không nguyện ý lãng phí chút khí lực nào.Cho nên y thực cẩn thận, rất cẩn thận, đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu nhất khiến y luôn luôn hùng cứ địa vị đầu bảng trên võ lâm”Kiếm khách bảng”.Có đôi khi đề danh thứ nhất, cần dựa vào không chỉ có là thực lực, mà còn cần tâm trí, mưu kế, cùng suy tính chu toàn.“Công tử ngài phải đi rồi? Vậy khi nào ngài trở về?”Nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của nam tử, lão bá không khỏi nói nhiều một câu. Bóng dáng lãnh tuyệt khẽ chững một chút, mặt trời đã khuất, nhưng toàn thân y lại tản ra hàn khí như băng tuyết.“Có lẽ là hôm nay, có lẽ vĩnh viễn cũng không trở về.”Thanh âm lạnh lùng truyền vào bên tai, đợi lão bá phục hồi tinh thần lại, người đã biến mất ở phương xa!*********Thu Thủy các, Nghênh Phong viện ——Cầu Thu Thủy, đem hồ Thu Thủy một phân thành hai.Hai bên bờ hồ cây cỏ xanh mát khắp mặt đất, cây tử đằng rủ phất phơ. Nơi đây tựa như tiên cảnh băng thanh ngọc khiết giữa chốn nhân gian.Gió mát lướt qua, nước gợn lăn tăn.Gió nhẹ lướt, tấm mành lụa mỏng màu trắng nhẹ nhàng phất động, đem hồng trần khinh mộng đều ngăn cách ở ngoài sa trướng.Bàn tay trắng nõn, đàn huyền trong trẻo, tiếng đàn chợt khởi. Mười ngón nhỏ dài, như gió qua trúc, như lá chao liệng…Tiếng đàn giống như mộng ——Giống như một hồi mộng đẹp vĩnh viễn cũng không hồi tỉnh.Mỹ nhân như nước ——Như một hồ nước thu xanh trong soi bóng vạn vật.Tạ Thu Thủy —— Tô Châu đệ nhất hoa khôi, Giang Nam danh kỹ danh trì thiên hạ, sắc nghệ song tuyệt.Nàng ở trong Thu Thủy các, đánh đàn.Tay nàng gảy nhẹ cây đàn cầm tinh tế, ánh mắt của nàng lại không ngừng miết hướng thân ảnh anh tuấn ngồi tựa bên lan can.Ánh mắt đẹp như nước hồ thu, mang theo một tia nhu tình nồng đậm, còn mang theo một chút ai oán nhạt nhẹ dường như đang nén giận sự lơ đãng của tình nhân …Chỉ tiếc một người nam nhân khó nắm bắt như vậy đến bây giờ vẫn không phải là tình nhân của nàng
Mà hồi đáp lại ánh mắt diễm lệ của nàng là một mạt tươi cười mê người bên khóe môi của nam nhân.Hắn cười, cơ hồ có thể làm gió nhẹ đều đình chỉ hô hấp. Dịch Thần một tay cầm Hà Hương gạo nếp cao*, lười biếng mà tựa vào bên lan can, một tay lơ đãng bẻ từng miếng điểm tâm, ném vào trong hồ, khiến đàn cá chép xôn xao truy đuổi. (* một loại bánh)Hắn không khỏi nhẹ nhàng cười, hai mắt mị thành một vòng trăng non.Có thể trở thành người nam nhân quen thuộc của Thu Thủy các, phi phú tức quý, cho dù là vương tôn công tử cũng không có gì đáng ngạc nhiên .Nhưng Dịch Thần là ngoại lệ, hắn ăn mặc cực kỳ mộc mạc.Chỉ có một bộ y phục nhăn nhúm, không có trang sức gì, rộng thùng thình lơi lỏng mặc ở trên người, toát ra một phần lười biếng. Nếu ăn mặc hảo hảo một chút, không hề nghi ngờ, hắn càng có vẻ như ngọc thụ lâm phong, tư thế oai hùng xuất trần.Cố tình hắn chính là thích ăn mặc khoan rộng thùng thình, hắn cho rằng quần áo không phải mặc cho người khác xem, chỉ cần chính mình cảm giác hảo là tốt rồi, mà người khác nói cái gì, làm cái gì, hắn lại càng không đi để ý, hắn chỉ để ý cảm giác của chính mình.Cảm giác hảo là được rồi!Tựa như hôm nay, là một ngày cho hắn cảm giác rất đúng, thật là tốt ngày.Tâm tình tốt lắm, thời tiết cũng tốt, hết thảy đều phá lệ tốt.Nghĩ đến lập tức đã được nhìn thấy người kia, tâm tình liền rất tốt.Đôi mắt mỉm cười càng loan .Tiếng đàn đột nhiên ngừng, dư vị liễu liễu*. (* dư âm cảm xúc còn phảng phất không dứt)“Hảo một khúc Tiêu tương thủy vân! Ý cảnh nhẹ u nhã, mấy tháng không thấy, cầm nghệ của nàng lại tiến bộ không ít.” Dịch Thần cười khen.Tạ Thu Thủy dừng tay đàn, liên bước nhẹ nhàng*, đi đến bên người Dịch Thần. (* = gót sen)Dáng người tao nhã, như một đóa hoa sen lay động nở ra ở trong nước.“Đây là khúc đàn Thu Thủy khổ luyện hơn một tháng, riêng hiến cho công tử, có hợp ý ngài hay không?”“Ta đương nhiên thích.”Tạ Thu Thủy cười tươi tỏa sáng, như một đóa hoa nở rộ.“Công tử hôm nay hưng trí thật tốt, có chuyện gì đáng giá cao hứng sao?”Hai tròng mắt như nước, thật sâu chiếu về phía khuôn mặt tuấn lãng phi phàm.“Đúng vậy, hôm nay ta sẽ đi gặp một người.”“Là ai vậy?”“Một mỹ nhân rất có cá tính.”Dịch Thần cười nói, trong đầu hiện lên khuôn mặt của người kia.“Đẹp hơn so với thiếp hay sao?”Mắt đẹp hàm u*, trong suốt như nước. (* u buồn)“Hắn khác với nàng.” Dịch Thần nhìn thấy nàng nói: “Không thể đánh đồng.”“Người này thật sự bất đồng người thường đến vậy? Xem ra công tử rất trọng thị* nàng.” (* xem trọng)“Đúng vậy, ta theo đuổi hắn ước chừng đã ba năm đâu! Đến bây giờ còn chưa tiếp cận được!” Dịch Thần cười nói.“Úc? Thiên hạ lại có nữ tử như vậy?”Tạ Thu Thủy không khỏi ngạc nhiên nói, nghĩ bằng vào Tô Châu hoa khôi chi tư* của nàng, mọi cách ôn nhu, hắn đều có thể thờ ơ, không biết mỹ nhân là như thế nào thiên tư quốc sắc mới có thể bắt được trái tim của nam tử trước mắt này. (* tư chất)“Không biết Thu Thủy có duyên gặp được vị mỹ nhân kia một lần?”“Hắn nha…” Dịch Thần cười khổ lắc đầu nói: “Chính là khó nói thật sự. Ta hàng năm cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn một lần, phần lớn thời gian hắn đều ẩn cư ở thâm cốc, không hay đi ra.”“Bất quá hắn càng khó có thể thân cận, ta lại càng muốn đi thân cận hắn.”Dịch Thần cười sờ sờ cái mũi nói, đây là động tác theo thói quên của hắn.“Công tử có từng biểu lộ tâm ý với nàng?”“Chỉ sợ ta nói , hắn sẽ một kiếm xuyên tâm đục lỗ ở trên người ta, sau đó hung hăng đá cho mấy đá, lại phun một ngụm nước miếng.” Dịch Thần cười khổ nói.Tạ Thu Thủy không khỏi mỉm cười.“Nàng đã vậy còn quá lợi hại?”“Kiếm pháp của hắn so với ta tốt hơn một bậc, cho nên cho dù dùng sức mạnh cũng không được. Ai, thật sự là hao tổn tâm trí.”“Xem ra… Công tử sớm đã đối với nàng cảm tình đầu nhập*?” Tạ Thu Thủy nói. (* ý nói tình thâm, si tình, nghiêm túc)“Cảm tình đầu nhập?”