Dư Thanh Ái Hận

Chương 20



Dịch Thần đột nhiên rùng mình.“Vậy ngươi biết bọn họ không?”“Không biết.”“Có ân oán?”“Không có.”“Ngươi muốn giết người không hề có ân oán với ngươi?”“Đây là di mệnh của sư phụ ta.”Ngữ khí cứng ngắc thường lệ mang theo một tia mặn khổ của gió biển.….. Đừng hỏi ta vì cái gì muốn giết người.….. Cũng đừng hỏi vì cái gì sẽ bị giết.….. Một khi ngươi đã rút kiếm.….. Sẽ không cần để ý chuôi kiếm này sẽ nhuộm máu của bao nhiêu người.….. Đây, chính là giang hồ.Vận mệnh phiêu bạc không chừng, ân cừu không thể nắm trong tay …..Dịch Thần thở mạnh, thiếp sát vào trong lòng Mạc Vô Tình, nói: “Vô Tình, giang hồ ân oán, đánh đánh giết giết, khi nào có thể ngừng? Ngươi sẽ không thể quên đi ân oán của thế hệ trước hay sao?”“Ngươi có thể quên cha mẹ ngươi không?”“Đương nhiên không thể.”“Nếu bọn họ muốn ngươi làm một chuyện, ngươi có đi làm cho họ không?”“Sẽ làm, bất quá…” Dịch Thần nói: “Cũng phải xem chuyện bọn họ muốn ta làm chuyện gì.”Mạc Vô Tình trầm mặc thật lâu sau, nói: “Ta là một cô nhi, từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, không có sư phụ, sẽ không có ta. Vô luận người muốn ta làm gì, ta nhất định sẽ đi làm!”“Nhưng nghe nói Nguyệt Hải song hiệp hai mươi năm trước danh chấn giang hồ, đao kiếm hợp bích đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu ngươi đánh không lại bọn họ thì làm sao bây giờ?”“Thân tại giang hồ, khó tránh khỏi cái chết sớm chiều.”“Ngươi chết, vậy ta làm sao bây giờ?”Dịch Thần buồn bực quay đầu lại nhìn y.Mạc Vô Tình ngẩn ra, lăng lăng nhìn người nằm trong lòng mình.“Ngươi không bao giờ … cô độc một mình nữa! Từ nay về sau, không cho phép ngươi chỉ biết nghĩ cho chính mình!”Không bao giờ … cô độc một mình…..Còn có hắn…
.Trong lòng nóng lên, Mạc Vô Tình nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hàm trụ bờ môi hắn, đầu lưỡi khẽ l**m làn môi dưới đầy đặn ửng hồng, tinh tế l**m cắn…Dịch Thần tận lực quay đầu, mềm mại hé mở đôi môi, để y càng dễ dàng hôn mình, tay phải xoa lên hai má y, đụng tới râu lún phún mọc ra trên cằm y.Nụ hôn giữa hai người yêu nhau ôn nhu đến cực điểm, mật ngọt trong miệng lẫn nhau trao đổi, hơi thở quanh quẩn không tiêu tan, hương vị của đối phương….. Đầu lưỡi giao triền, phảng phất có thể sâu tận trái tim…..Trong lòng đau đớn.Y là nam nhân, hắn cũng là nam nhân.Cho dù là bịt tai trộm chuông, chuyện này cũng không thể làm như không biết.Chuyện này là thật, giống như một giọt mực từng tí một rơi vào tấm vải trắng, càng lau lại càng lan rộng.Chính là, hắn vẫn không muốn buông ra, tuyệt không nghĩ muốn buông ra…..“Vô Tình, chúng ta đừng quay về Giang Nam , cả đời sống ở nơi này, được không?”“Hảo, chờ sau khi ta giết Hàn Nguyệt tiên tử cùng Mộ Dung Hải.”Hơi thở dài sâu kín.“Giết bọn họ, đối với ngươi mà nói, liền quan trọng như vậy sao?”

Gió biển ở bên tai nhẹ phẩy, thổi bay mái tóc dài của y ve vuốt lên hai má hắn…..Nhè nhẹ nhiễu nhiễu, dây dưa không tha.Nơi tiếp giáp giữa trời và biển, một rặng mây đỏ rực.“Sư phụ đối với ta thập phần nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn, ta một ngày luyện kiếm hơn mười canh giờ*. Nếu một chiếu kiếm không luyện tốt, sẽ chịu sư phụ răn dạy, nhưng vô luận như thế nào, hắn đều là người thân duy nhất trên đời của ta. Kỳ thật Thiên hạ Đệ nhất kiếm, cái hư danh này không phải là điều ta mong muốn, mục đích của ta là luyện thành kiếm pháp thiên hạ vô địch, giết Nguyệt Hải song hiệp! Làm cho sư phụ ở dưới cửu tuyền yên lòng nhắm mắt!” (* = hơn 20 tiếng đồng hồ.)“Xem ra ngươi không có khả năng buông tha cho…..” Dịch Thần thở dài: “Vì ta cũng không được sao?”Mạc Vô Tình nhìn hắn thật sâu, sau một lúc lâu, nói: “Thực xin lỗi.”Nhiều năm về sau, y sẽ một lần lại một lần hoài nghi, chính mình lúc ấy có hiểu sai về ánh mắt của Dịch Thần hay không, cặp mắt như sao trời lấp lánh ấy lại lộ ra ít nhiều u uẩn cùng ưu thương.“Vô Tình, ta…..”Một câu nghẹn ở cổ họng, giãy dụa mất một lúc lâu.“Làm sao vậy?”“Vô Tình, nếu có người chắn trước mặt ngươi, không cho ngươi giết bọn họ thì sao?”“Chắn ta người tử!”Ngữ khí lạnh như băng, Dịch Thần cứng người lên một chút.“Ngươi lạnh không? Có phải gió to quá? Chúng ta quay về hang.”Mạc Vô Tình đưa hắn nhẹ nhàng ôm lấy.