Dịch Thần đưa tay ôm lên cổ y, miệng mở ra mấy lần lại rốt cục cái gì cũng chưa nói.Nhiều năm về sau, hắn sẽ một lần lại một lần hối hận, nếu khi đó hắn mở miệng, có phải hết thảy đều còn kịp hay không, có phải sẽ thay đổi được kết cục trong hiện tại hay không?Nhưng mà khi đó, lời không thể nói ra, đúng là vẫn không nói.Bởi vì quá mức quý trọng, ngược lại rất sợ hãi sẽ mất đi.Cũng bởi vì quá mức quý trọng, cho nên càng dễ dàng mất đi.Nháy mắt, có lẽ chỉ tại một nháy mắt ấy…Từng trân ái, từng không muốn buông tay đến như vậy, từng lưu luyến đến như vậy, tất cả liền mất đi…***Trong núi không biết năm tháng, nhoáng lên lại là bảy ngày trôi qua.Dần dần có thói quen với cuộc sống trên hải đảo, có thói quen tựa vào ***g ngực rắn chắc của người khác đi vào giấc ngủ, có thói quen ở một cơ thể ấm áp có cả nhiệt độ và hương vị của mình lây dính mà tỉnh lại, thói quen ăn mấy món cá nướng, cá chưng, canh cá… cơ hồ bất biến.Thói quen cuộc sống chỉ có hai người ….. Nguyên thủy, đơn sơ, bình thản, lại cuồng nhiệt, ngọt ngào mà hạnh phúc…..Mạc Vô Tình phát hiện, mình giống như một tảng băng ngàn năm bại lộ dưới ánh mặt trời, một ngày một ngày, bắt đầu hòa tan.Rón ra rón rén đi ra khỏi hang, sợ đánh thức người nam nhân đang ngủ say chính hàm kia, phía chân trời đã ló dạng, mặt trời sắp lên.Xem ra tối hôm qua lại làm hắn mệt muốn chết rồi.d*c v*ng của nam nhân trầm phục đã lâu, một khi bị khơi mào, liền không ngừng không nghỉ. Như là vĩnh viễn cũng không đủ, một lần lại một lần…..Mạc Vô Tình đi vào khu cây cối um tùm trên bờ biển, lôi xuống những dây leo rối rắm bền chắc, định dùng để buộc chặt bè gỗ.Thân thể hắn, hẳn là đã có thể trải qua sóng gió, cũng là lúc bọn họ nên trở về.Y làm sao có thể nguyện ý mà trở về?! Giang Nam phồn hoa, sau khi trở về, hắn còn có thể sẽ là Dịch Thần của lúc này hay không? Mà y, có phải sẽ trở lại làm Mạc Vô Tình của trước kia hay không?Hai người, có phải sẽ giống như dấu chân trên nền tuyết, vĩnh viên song song, không có điểm gặp. Ngay cả dù họ đã từng tương giao cũng không thể đi sai quỹ đạo của vận mệnh?Nhưng là, thiên hạ cuối cùng đều có bữa tiệc phải kết thúc!Biển trước khi mặt trời mọc trầm tĩnh nghiền ngẫm đạo lý của nhân gian.Đột nhiên, phương xa một cách buồm trắng, giống như từ trong lòng biển dâng lên, chậm rãi, hướng tiểu đảo đi đến.Thật sự là hỉ sự ngoài ý muốn, thế nhưng có người đi vào hoang đảo này!Mạc Vô Tình ngẩn ra, lập tức ném dây leo, chạy đến bờ biển.Con thuyền càng đi càng đến gần, theo gió vượt sóng, chỉ chốc lát sau, thuyền đã ở bờ biển bỏ neo.Đầu thuyền cắm một lá cờ, thêu chữ “Bách” đón gió phấp phới.Một vị nam tử mày rậm mắt to, bề ngoài hàm hậu nhảy xuống, nhìn thấy Mạc Vô Tình, không khỏi nhếch miệng vui vẻ nói: “Cám ơn trời đất, cuối cùng nhìn thấy bóng người !”Mạc Vô Tình xưa nay không tốt cùng người khác giao tiếp, nhưng qua hơn mười ngày ngăn cách với đất liền, đột nhiên nhìn thấy người từ trong đại lục đi ra, cũng cảm giác thập phần thân thiết, vẻ mặt lãnh ngạnh liền không khỏi dịu đi vài phần.“Các hạ xưng hô như thế nào?”Hắn hướng Mạc Vô Tình ôm quyền chào hỏi.“Tiểu đệ họ Mạc.”Mạc Vô Tình thản nhiên nói.“Tại hạ họ Cừu danh Kính, là Bách Hành môn Phó môn chủ.”Chợt nghe “Bách Hành môn” ba chữ, Mạc Vô Tình hơi hơi chấn động.“Xin hỏi Mạc huynh là chủ nhân của tòa tiểu đảo này?”Cừu Kính cao thấp đánh giá trang phục của Mạc Vô Tình, nhưng không thể từ bộ y phục cũ nát cùng bề ngoài thiếu chỉnh tề tìm hiểu được một phần.“Tại hạ cùng bằng hữu rời bến đã lâu, ngang đường gặp đột biến, bởi vậy trôi dạt đến vậy.”“Thì ra là thế!” Cừu Kính gật đầu nói: “Ta tới đây cũng để tìm kiếm một vị bằng hữu của ta, người này thân cao cũng chừng bằng Mạc huynh, mặc áo trắng, bộ dạng thập phần anh tuấn, hắn gọi là…..”“Là Dịch Thần?”Mạc Vô Tình ngắt lời.“Dịch Thần!” Cừu Kính ngẩn ra, lập tức nói: “Đúng vậy, đó là tên của hắn, Mạc huynh sao lại biết?”Nam tử rõ ràng mang vẻ mặt ngạc nhiên.“Vị bằng hữu cùng ta rời bên tên là Dịch Thần.”Mạc Vô Tình thản nhiên nói.“Nói như vậy, Dịch Thần hẳn là cùng ngươi dạt lên trên đảo này, vậy hiện tại hắn ở nơi nào?”
Nam tử kia mang vẻ mặt lo lắng hỏi.“Hắn…..”Mạc Vô Tình đang muốn mở miệng, đột nhiên bị cắt ngang.“Cừu đại ca!”Thanh âm vui sướng từ phía tay phải truyền đến, Mạc Vô Tình cùng Cừu Kính đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân tươi cười loá mắt vội vã chạy đến.“Hảo tiểu tử!” Cừu Kính hào sảng một tay ôm lấy hắn, cười to nói: “Cuối cùng tìm được ngươi , ngươi làm mọi người thật lo lắng!”Nhìn thấy hảo hữu, Dịch Thần vui không kìm được, “Cừu đại ca, ngươi sao lại đến được đây?”“Còn không phải vì ngươi không rên một tiếng đột nhiên mất tích, khiến phụ mẫu ngươi cùng nghĩa phụ ngươi gấp đến độ xoay quanh, Bách Hành Môn chúng ta phát động hơn ngàn người nơi nơi tìm ngươi đâu! Cơ hồ loạn thành một đoàn.”Cừu Kính rõ ràng là vui vô cùng, dùng sức ôm chặt Dịch Thần. “May mà sau lại chúng ta tìm hiểu được, ở vùng sông Tô Châu có người thấy ai đó hình dạng giống ngươi theo thuyền rời bến, cho nên bọn ta mới tìm đến đây!”Mạc Vô Tình nhìn thấy hai người nam nhân đang ôm nhau vui sướng vạn phần, sắc mặt khẽ biến.Y đột nhiên phát giác, ngay cả khi đã có da thịt thân cận, y vẫn không hiểu biết một chút nào về người nam nhân tên gọi Dịch Thần ở trước mắt mình này.Không biết hắn từ đâu tới đây, không biết hắn rốt cuộc có những bằng hữu, có những thân nhân nào.Bởi vì mình là cô nhi, cho nên đã vô tình xem nhẹ …..Hắn không giống y, y chỉ có một mình, hắn có cha mẹ, có cha nuôi, có huynh đệ, có Bách Hành môn….. Có rất nhiều rất nhiều người quan tâm hắn….. Mà trước đây không thấy hắn nhắc tới…..Tại đây một khắc, Mạc Vô Tình bỗng nhiên sững sờ nhận ra rằng, cơ hồ y hoàn toàn không biết gì về hắn cả!
Dịch Thần buông Cừu Kính ra, vội vàng hỏi han: “Phụ mẫu ta khỏe không? Nghĩa phụ khỏe không?”
“Họ khỏe mạnh! Gần đây môn chủ nhàn đến vô sự, lại sáng tạo ra một bộ quyền pháp mới, đang oán giận không có ai bồi người luyện đâu!”“Vậy sao? Xem ra nghĩa phụ đang tiếc vì thiếu một bao cát đánh đi! Ta mới không cần trở về để nhận nắm đấm của lão nhân gia.” Dịch Thần cười nói.“Còn có phụ mẫu ngươi, họ vốn muốn đi Hoàng Sơn nghỉ hè, nhưng bởi vì tìm không thấy ngươi, giờ phút này đều đang chờ đợi tại Bách Hành Môn ngóng tin tức của ngươi.”“Đều là ta không tốt, làm cho bọn họ chấn kinh.”“Đúng rồi, lần trước trước khi đi ngươi nói muốn tìm đến cái kẻ một lòng muốn giết phụ mẫu ngươi, gọi là gì….. Lãnh Kiếm Vô Tình Đệ nhất kiếm khách, đùa giỡn đùa giỡn người ta, làm cho hắn chịu khổ đầu một phen… Phụ mẫu ngươi sợ ngươi không gây thương tổn được cho người ta, lại bị người ta đánh bị thương…..”Mạc Vô Tình toàn thân chấn động.
Không có hi vọng không đáng sợ, chỉ có hi vọng rồi bị tan vỡ mới đang sợ. Không có lòng tin không đáng sợ, đáng sợ là bị phản bội khi ngay khi vừa mới có lòng tin…
“Cừu đại ca!”Dịch Thần kích động, lập tức cắt ngang lời Cừu Kính. “Huynh đệ chúng ta thật lâu không gặp mặt, có chút chuyện tìm chỗ nói riêng được không?”Dứt lời hắn kéo tay Cừu Kính liền vội vã đi về phía trước.Đột nhiên, cổ tay Dịch Thần bị cường ngạnh nắm lại.Vừa quay đầu, chạm vào một đôi mắt lạnh như băng, Dịch Thần run lên.“Không cần nói riêng, có chuyện gì vẫn là công khai thì tốt hơn.”Thanh âm cứng nhắc mà âm lãnh, một chữ một chữ, rót vào trái tim.“Này… Không cần đi… Chỉ là ta cùng cừu đại ca có chút chuyện riêng…”Dịch Thần vốn muốn nở nụ cười vô tư tiêu sái như cũ ngăn cản y, lại không biết chính mình cười đến so với khóc càng khó xem.“Ngươi vừa rồi nói gì đó?”Mạc Vô Tình lạnh lùng chuyển sang hỏi Cừu Kính.
“Phụ mẫu của Dịch Thần cùng sư phụ hắn đều thực mong nhớ hắn a…”Cừu Kính nghi hoặc nhìn khuôn mặt hắn âm trầm.“Không phải câu này! Câu tiếp theo!”“Vô Tình, đừng hỏi !”Dịch Thần đột nhiên nói.“Mạc….. Vô Tình.” Cừu Kính cuối cùng tỉnh ngộ lại đây. “Nguyên lai ngươi chính là Mạc Vô Tình!”Lãnh Kiếm Vô Tình, thiên hạ Đệ nhất kiếm—— Mạc Vô Tình! Chính là nam tử lãnh ngạnh như núi trước mắt!Cừu Kính sải bước tới, chặn ở giữa Dịch Thần và Mạc Vô Tình.“Hai người các ngươi sao lại ở cùng nhau? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Cừu Kính khí thế mười phần, xem ra thật giống một con gà mẹ che chở gà con.Mạc Vô Tình căn bản không thèm nhìn hắn, thẳng tắp nhìn về phía Dịch Thần phía sau lưng Cừu Kính.“Những lời hắn nói, có phải là sự thật hay không?”Mạc Vô Tình chặt chẽ theo dõi đôi mắt không dám nhìn thẳng của Dịch Thần, chỉ cảm thấy trong lòng nhỏ máu.“Trả lời ta!”Trong tiếng hét to, song chưởng vung lên, cuồng phong ngũ khởi. Cừu Kính chỉ cảm thấy một cỗ kình lực mạnh mẽ đánh úp lại, chưa kịp ngăn cản đã bị đánh bay sang một bên.Mạc Vô Tình duỗi tay ra, hung hăng bắt lấy cổ tay Dịch Thần.“Ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc vì cái gì phải tiếp cận ta?”