Lúc ấy, mặc dù ý thức rất mơ hồ, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được đau đớn, một loại đau đớn nóng rát, thiêu đốt tứ chi trăm hài, hơn nữa trước ngực nặng nề không sao thở nổi….. Giống như rơi vào tình thế bị khảo nghiệm sức dẻo dai của sinh mệnh.Sắp bị chết cháy?Đột nhiên, giống như đi trên sa mạc khô cằn bỗng nhiên gặp được giọt mưa, một nguồn sinh lực ấm áp chậm rãi chảy toàn thân, thực thoải mãi, như cây đón gió xuân, cảm giác đau đớn lập tức rơi chậm lại.Toàn thân ấm áp dễ chịu, giống như lúc nhỏ được rúc vào trong lòng mẹ, lại giống như ngày ấy được tựa vào trong ngực người kia chờ xem mặt trời mọc, cảm giác ngọt ngào vô tận nảy lên trong lòng, bên khóe môi hắn lộ ra nét cười yếu ớt.Ngón tay giật giật, Dịch Thần chậm rãi mở mắt ra.Ánh mắt lúc đầu dao động, rốt cục, dừng ở một mục tiêu.Lông mi sững lại, chớp chớp, lại dùng sức chớp….Sau đó, hắn lập tức ôm chặt lấy mục tiêu, không để ý cả người còn đang đau đớn, bắt đầu không ngừng nói mê.“Ta mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, mặc kệ ngươi đã lên thiên giới hay là ở dưới địa ngục, ta cũng không quản ngươi muốn đi đâu, cho dù ngươi phải vội vàng đi đầu thai, ta cũng nhất định phải đi cùng với ngươi! Nếu ngươi thăng lên thiên giới làm thần tiên đương nhiên rất tốt, ta cũng có thể dính triêm quang, nhưng bằng vào thối tính tình của ngươi, lại còn có giết người vô số, tám chín phần mười vẫn là sẽ xuống địa ngục, bất quá không sao cả, nếu thật sự là như vậy ta cũng chỉ có thể tự nhận gia môn bất hạnh, dù sao ta nhất định sẽ không để ngươi đi, lần trước sai lầm, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm…..”“Ôi! Ngươi nhéo ta mông để làm chi, rất đau!” (*Yu đỏ mặt* Sắc lang a sắc lang, nhéo má nhéo tay gì cũng được a, lại đi nhéo mông Thần Thần *Đỏ mặt*)Dịch Thần lớn tiếng r*n r*, nói.“Nhìn cho rõ ràng, ta cũng không phải là vị hồng nhan tri kỷ kia của ngươi!”Nam tử lạnh lùng nhìn vào cái tên giống như bạch tuộc đang sống chết triền ôm lấy mình. (Triền nhân thần công một trăm lẻ tám thức, thức thứ nhất: bạch tuộc quấn thân, ka ka ka… ^0^)“Ngươi thật là Mạc Vô Tình?” Dịch Thần ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y.”Tuy rằng bộ dạng cùng hắn giống nhau như đúc, bất quá ta hẳn là vẫn là đang nằm mơ, nhất định là ngày hôm qua uống rượu nhiều quá, ngay cả ảo giác đều sinh …..”“Ai liệt! Ngươi để làm chi lại nhéo ta! Thật sự là nhẫn tâm, tuyệt không hiểu được thương hương tiếc ngọc….”Dịch Thần lầm bầm kỉ kỉ nói.“Thanh tỉnh chưa?”Nam tử kia, cũng chính là Mạc Vô Tình, không lưu tình chút nào lại nhéo mạnh mông hắn.“Thật là ngươi…..”Dịch Thần thở một hơi thật dài, đem mặt vùi thật sâu vào trong b* ng*c săn chắc vững vàng kia, cả người cũng nhào vào trên người y, sẽ không lầm được nữa, khuôn mặt giống như tấm ván gỗ, nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng thương lại vô cùng quen thuộc, hương vị cũng quen thuộc, tiếng tim đập cũng quen thuộc …..“Vô Tình, ta không phải là đang nằm mơ đi, nếu thật là mộng, ngươi cũng sớm chút đem ta lay tỉnh, miễn cho khi ta tỉnh lại lại là một hồi vui mừng hoang đường, lại là một hồi tuyệt vọng…..”Hốc mắt, dần dần ướt át….. Nước mắt, tràn đầy trong mắt, một giọt một giọt chảy xuống….Ngực truyền đến ướt át, ngực Mạc Vô Tình đau xót, y lại càng siết chặt cánh tay.Sống sót sau tai nạn là cảm giác cái gì, Mạc Vô Tình cuối cùng cảm nhận được .Nếu không phải là việc sống còn, y tuyệt sẽ không hiện thân gặp lại hắn. Lúc lén nhìn ở Thu Thủy các, vốn tưởng rằng mình có thể yên tâm rời xa, may mắn lại đi theo hắn thêm một dặm, nếu không hậu quả…. Thật sự không dám nghĩ …..“Thì ra ngươi không chết…..”“Không có.”“Ta còn nghĩ đến ngươi đã chết…..”“Ngu ngốc.”Thì ra tên ngu ngốc này còn tưởng rằng y đã chết, cư nhiên còn lập một cái mộ phần cho y. Quả nhiên chỉ có ngu ngốc mới làm được chuyện đó.“Nhưng rõ ràng ta nghe được người khác nói, tận mắt nhìn thấy ngươi lao vào biển lửa, hơn nữa ta cũng tìm được tro cốt…”“Đó là người của Đường môn. Dưới nhà tranh có mật đạo, vốn là sư phụ ta kiến tạo để ngừa người đến trả thù, vừa vặn được ta dùng tới.”“Vậy vì sao nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không hề có tin tức?”“Ta ở Thiên Sơn.”“Thiên Sơn? Vì sao lại đến tận đó?”“Đi xa một chút, đỡ phải lại bị ngươi lừa.” Mạc Vô Tình lạnh lùng nói.“Hừ! Keo kiệt, ta bất quá mới lừa ngươi một chút, cũng không phải ác ý. Một khi đã như vậy, ngươi để làm chi còn cứu ta! Rõ ràng để cho ta chết quên đi…..”Dịch Thần dỗi kêu lên. (Cái tính này mà muốn làm 1, đợi kiếp sau đi anh! =.=)“Ta xác thực không nên quản việc ngươi! Để cho bọn họ một kiếm đem ngươi giết, bên tai sẽ càng thanh tĩnh, chính là…” Mạc Vô Tình khó khăn nói
“Chính là cái gì…” Khóe môi Dịch Thần đã khẽ cong lên.“Không bỏ ngươi xuống được… Thử rất nhiều phương pháp… Vẫn là, không được…”Những lời này, Mạc Vô Tình nói đứt quãng, khó khăn vô cùng.Đúng vậy, quên không được, tương tư thành cuồng. Rốt cục vẫn nhịn không được phá vỡ lời thề, quay lại Giang Nam, giống như một tiểu tặc không thể ló mặt giữa ban ngày, lén lút nhìn xem hắn. Rồi lại không dám gặp mặt.Ở Thu Thủy các nhìn thấy hắn cùng với một tuyệt sắc nữ tử thân mật ôm nhau, nguyên bản đau khổ phẫn nộ cực kỳ, muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng vì để được nhìn nhiều hắn vài lần, vẫn là trộm đi theo phía sau hắn.Trăm triệu không nghĩ tới, hắn đúng là đến tế mộ mình. Thấy hắn vẻ mặt si ngốc ngồi yên trước mộ mình, tất cả yêu hận ân cừu trong phút chốc tan thành mây khói.Mạc Vô Tình cảm thấy chính mình mới là tên ngu ngốc chân chính.Quả nhiên là một người không tốt ăn nói, nhưng chỉ cần nói ra một lời, liền nhất định là sự thật. Độ cong bên khóe môi Dịch Thần càng sâu.“Kia… Ngươi nếu chịu… gặp ta, hẳn là phải … tha thứ cho ta ?”Dịch Thần chớp chớp mắt, nắm chặt vạt áo y, ra vẻ “hấp hối” mà nói. (Triền nhân thần công một trăm lẻ tám thức, thức thứ hai: Trá hình bạch thỏ quấn thân, ka ka ka… ^0^)“Ân.”Một trận đau lòng, nhìn thấy bộ dáng suy yếu của hắn, Mạc Vô Tình như thế nào cũng nói không nên lời cự tuyệt.“Ngươi vẫn nhất định phải hoàn thành di mệnh của sư phụ sao?”Mạc Vô Tình trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Ta sẽ đến trước mộ lão nhân gia tạ tội.”Dịch Thần vui mừng quá đỗi.“Chúng ta quay về như trước, được không.” Hắn lập tức tinh thần bừng bừng.“Ân.”“Đồng ý với ta từ nay về sau đừng rời khỏi ta, một bước cũng không rời.”Hắn phải khẩn trương rèn sắt khi còn nóng, sớm biết trọng thương có thể đổi lấy y chịu hồi tâm chuyển ý, hắn thực hối hận lúc trước mình vì cái gì không nhớ đến trình diễn khổ nhục kế. (Mặt dày!)“Vậy hồng nhan tri kỷ của ngươi phải làm sao bây giờ?”Dịch Thần rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, khẽ động miệng vết thương, lại là một trận đau nhức.“Cười cái gì?”“Ngươi ghen tị!”Mạc Vô Tình lập tức ngậm chặt miệng.Dịch Thần cuối cùng hiểu được một chút thói quen của nam nhân trước mắt này, mỗi khi y thẹn thùng sẽ có biểu hiện đặc biệt đông cứng hoặc là đặc biệt trầm mặc.
“Đừng ngượng ngùng thôi, vì ta chịu chút dấm chua, cũng sẽ không thương tổn đến tự tôn đại nam nhân.”Hắn lại cười khẽ, miệng vết thương dường như cũng không quá đau .Hắn đột nhiên cảm thấy y thực đáng yêu, nhịn không được nghĩ muốn trêu chọc hắn thêm chút nữa.Đương nhiên, việc hắn cảm thấy y đáng yêu vĩnh viễn hắn cũng không nói cho y biết.“Nàng chính là nhân gian tuyệt sắc đâu! Vốn ta còn định kết hôn với nàng…” Phát hiện thân thể đối phương lập tức cứng ngắc lại, hai tròng mắt Dịch Thần dần dần cong lên, ý cười như thu thủy doanh doanh, như sóng nước lan tràn mở ra.“Bất quá… Ai kêu người ta yêu chính là ngươi đâu!”“Ngươi…” Mạc Vô Tình nhìn hắn, xúc động.“Uy, mấy năm qua, ngươi có nhớ ta không?” (=.= Câu hỏi dành riêng cho những người sinh ra để làm 0)Dịch Thần giơ hai tay vòng lên cổ y, hai chóp mũi kề sát cùng để.Nóng rực hơi thở, quanh quẩn không tan.“Ngươi này hũ nút… Ta biết cho dù ngươi nhớ ta, cũng nhất định không chịu nói.”Trong đôi mắt sáng ngời của hắn in bóng đôi mắt đen sâu thẳm của y.“Bất quá ngươi hẳn là rất nhớ ta, đúng không, nếu không ngươi cũng đã chẳng lén lút đi theo phía sau ta lại không chịu gặp ta…”“Ngươi thực tự phụ.”Mạc Vô Tình không vui nói, chỉ cảm thấy thân thể của mình dần dần nóng lên.Sự thật lại chứng minh, hắn quả nhiên là cái kẻ không biết sống chết, rốt cuộc có một chút tự giác nào của người bệnh hay không?“Ngươi có phản ứng !”Đôi mắt mang cười không dứt của Dịch Thần chặt chẽ theo dõi khuôn mặt xấu hổ dị thường của y.“Đừng lộn xộn!”Mạc Vô Tình kiệt lực nhẫn nại.“Đừng nhúc nhích!”Mạc Vô Tình giữ chặt thân hình đang vặn vẹo của hắn lại, lại nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy bỡn cợt.“Lại là ngươi tự tìm lấy!”Hiểu được căn bản không nên cùng người này khách khí, bàn tay Mạc Vô Tình liền không chút khách khí thân nhập vào trong quần áo hắn, đương nhiên, thật cẩn thận địa tránh đi miệng vết thương.“Ngồi ở trên người ta thì đừng lộn xộn, nếu không miệng vết thương sẽ vỡ ra.” Mạc Vô Tình phân phó .“Ân… Chính là ngươi đừng vẫn sờ mông của ta, như vậy thực… A…”“Kêu vang đến như vậy, dường như rất có tinh lực thôi.”Giường đệm mềm mại lún sâu xuống.“Ngươi không cần vẫn l**m ta nơi đó… Ta… Sắp xuất … ”“Nhẹ giọng, ngươi không nghĩ vị hồng nhan tri kỷ kia của ngươi biết liền đột nhiên vọt vào đây đi.”“A… Vậy ngươi cũng ôn nhu chút, ngô…”“Im lặng chút!”“Ngươi nơi nơi ở trên người ta sờ loạn, lại l**m loạn, bảo ta như thế nào im lặng! A…”“Phải xuất… sao?”“Ân… Nhanh…”“A…..”Cuối cùng một tiếng than nhẹ, Dịch Thần ghé vào trong ngực Mạc Vô Tình th* d*c.“Thật sự thật lâu không làm , cảm giác thật đúng là không tồi…” Hắn cười nói, khẽ l**m mặt Mạc Vô Tình, đồng thời nắm lấy bàn tay y đặt lên mông mình, “Ngươi không cần sao? Không muốn tiến vào?”“Chờ ngươi thương thế tốt lên nói sau.”Mạc Vô Tình cố gắng tự đè nén, ngực cấp tốc phập phồng… Nhiều năm tương tư đau khổ dày vò, thực hận không thể lập tức nuốt chửng hắn, nhưng thân thể hắn hiện tại thật sự không thích hợp như vậy. Hơn nữa hắn không thể cam đoan bản thân mình cấm dục đã lâu sẽ không vì quá thỏa mãn mà thương tổn hắn.