Dư Thanh Ái Hận

Chương 3



Đem mảnh gạo nếp cao cuối cùng ném vào trong ao, Dịch Thần vươn thẳng thân mình, nhìn ra ven hồ xa xa một lúc lâu, chậm rãi nói: “Có lẽ đi! Dù sao từ ánh nhìn đầu tiên ta thấy hắn, đã không thể kìm chế được bước chân của mình, dường như nhất định phải đi theo bên cạnh hắn, một bước cũng không muốn rời. Những lúc không thấy được hắn, vô luận làm cái gì, đều kìm lòng không được mà nghĩ đến hắn… Tuy rằng tính tình của hắn thật sự là vừa xấu vừa cứng.”“Cuối cùng thiếp cũng coi như đã hiểu được…” Tạ Thu Thủy cười.“Hiểu được cái gì?”“Công tử nhìn như phong lưu, kì thực rất giữ lễ. Mặt như đa tình, kì thực chung tình.”“Phải không?” Dịch Thần cười nói.“Thu Thủy bất tài, chỉ có thể tặng chàng một lời.”“Mời nói.”“Liệt nữ sợ triền lang.”“Ý của ngươi là…” Hai mắt Dịch Thần sáng ngời.“Nữ tử tính cách trinh liệt đến mấy, cũng không thắng được người khác theo đuổi bám riết không tha, nếu công tử có thể kiên trì bền bỉ, nhất định có thể thành sự.”“Nói không sai! Thật không hổ là hồng nhan tri kỷ của ta!” Dịch Thần cười to nói.“Chúc công tử mã đáo thành công.”“Cảm khanh tuệ tâm, như hoa giải ngữ*.” (* Ý nói trí thuệ thông minh động lòng người, lời lý giải thông thấu quý giá như hoa như ngọc)Thanh âm như sóng nước gợn lan ra xa, một đạo bóng dáng như cánh nhạn hồng, giây lát lướt qua.Chỉ còn lụa trắng phiêu phiêu, mỹ nhân tựa cửa, buồn bã trông về phía xa.Dưới chân sinh gió, Dịch Thần đã vận công xẹt qua mặt hồ. Mặt trời lên cao, canh giờ ước hội đã đến.Một ước hội sống chết hàng năm phải đi!Một con người độc đáo hàng năm phải gặp!Bộ nì rất có không khí kiếm hiệp a! ^^ Ta thích! ^^Lướt qua hồ Thu Thủy, bay về phía sườn núi phía đông nam, mất thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Dịch Thần đi vào Đông Hổ khâu, phía sau Vân Nham tự.Đây là tòa cổ tự trăm năm tuổi, phía sau núi cây xanh thành rừng – có câu “sống già thành đại ca”, cổ mộc che trời, gió lạnh phơ phất, là một chỗ tu hành luyện thân tuyệt hảo.Ngắt một nhánh lá cỏ ngậm ở trong miệng, Dịch Thần chán đến chết mà nằm trên bãi cỏ giữa hai cây cổ thụ, ngửa đầu nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, tính tính thời gian
Như thế nào còn chưa tới? Lần nào cũng tới trễ! Cũng không phải nữ nhân, lại luôn như vậy ma cọ xát cọ*. (*dùng dằng, chậm chạp)Bất quá hắn có cũng đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chờ đợi ngày này, hắn đã đợi một năm , không so đo nhiều thêm mấy canh giờ.Từ trong miệng truyền đến mùi cỏ xanh cùng bùn đất ngai ngái, Dịch Thần dang rộng chân tay, đại lạt lạt mà nằm ở trên cỏ, lơ đãng hồi tưởng hoàn cảnh lần đầu tiên cùng người nọ gặp mặt …Trời xanh trong, có điều mặt trời nóng rát một chút… Rốt cuộc là vào thời điểm nào gặp gỡ cái tên lạnh như băng kia đâu?Một chút một chút nhai đầu cọng cỏ bắt trong miệng, Dịch Thần thầm nghĩ: hẳn là là ba năm trước kia …Cũng là một ngày mùa hè như thế này, cũng là một ngày mặt trời chói chang oi bức như thế này, cũng là một ngày chán đến chết như thế này…Giang hồ vẫn vậy, rộn ràng nhốn nháo diễn xuất ân oán tình cừu.Nhưng ngay tại trong chốn giang hồ này, hắn, gặp y.Chính là một lần xảo ngộ mà thôi.Một kiếp sống, một đời người ngắn ngủi mấy mươi năm nhưng không ai có thể đoán trước được, đã xảy ra một chuyện xuất kỳ bất ý* như vậy. (* chuyện ngoài ý muốn)Lúc hắn nhìn đến nam nhân kia lần đầu, trong đầu liền hiện lên hai chữ: lãnh, ngạnh.Lãnh đắc tượng* sông băng Thiên Sơn, ngạnh đắc tượng nham thạch đáy biển. (*đến mức giống như)Một nam nhân kỳ lạ phi thường, lại độc đáo phi thường.Một nam nhân mà kẻ khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chú ý tới!Cứ việc y chọn một chỗ ngồi ít được chú ý nhất trong khắp toà “Trạng Nguyên lâu”, nhưng Dịch Thần vẫn liếc mắt một cái liền thấy được y!Y lạnh lùng ngồi ở trong góc âm u ấy, cách ly cùng mọi người.Thần tình của y lạnh lùng mà đờ đẫn, trên gương mặt anh tuấn, ngay cả những đường cong đều có độ cứng như điêu như khắc, vì thế khiến hình dáng khuôn mặt càng thêm rõ ràng, thâm thuý.Kiếm chưa ra khỏi vỏ, hàn khí đã bốn phía.

Người của y, giống như một thanh lợi kiếm hàn khí bốn phía!Dịch Thần không khỏi nhìn nhiều nam nhân kia một cái.Người nọ đang từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn, thắt lưng thẳng tắp, cả người cương đắc tượng một khối đá tảng, biểu tình thực nghiêm túc, động tác rất chậm, thực chuyên tâm, phảng phất trên đời này đã không có chuyện gì so với đem đồ ăn trước mắt đều ăn sạch còn trọng yếu hơn.Cước bộ* vừa chuyển, như ma xui quỷ khiến, Dịch Thần đột nhiên buông tha ý định đến chỗ ngồi quen thuộc cạnh lan can lầu hai nhìn ra Lâm giang, ngồi xuống ngay phía đối diện nam tử ấy. (* bước chân)Người nam nhân xa lạ ấy hiển nhiên đã gây cho hắn lòng hiếu kỳ thật lớn, mà hắn lại cố tình là là một kẻ rất hiếu kỳ, thực thích vô giúp vui*. Vì thế hắn ngồi ở trước mặt y, mặc cho khuôn mặt đối phương tản ra hàn khí “Sinh ra chớ gần” thập phần rõ ràng, mặc cho những người khác đều tránh cỗ hàn khí này xa thật xa. (* Cái kiểu e sợ thiên hạ bất loạn ấy mà! ^^)Nhưng cố tình Dịch Thần lại thích làm chuyện gây hoạ như vậy, hắn cố tình đến ngồi ở trước mặt y, hắn mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hắn chỉ dựa vào cảm giác mà đi làm chuyện mình muốn làm.Nam nhân này, cho hắn cảm giác rất tốt!Chỉ tiếc, từ đầu đến cuối, sau khi hắn ngồi xuống, nam nhân kia vẫn từng ngụm từng ngụm mà ăn đồ ăn, ngay cả đầu cũng không từng nâng lên một chút —— hoàn toàn thờ ơ.Dịch Thần lại phát hiện, so với một bàn tràn đầy đồ ăn cùng Nữ nhi hồng thượng đẳng mà hắn gọi lên, những đồ ăn mà người kia gọi quả thực có thể dùng hai chữ “keo kiệt” để hình dung.Một chén lớn cơm trắng, đồ ăn chỉ có giống nhau —— ma bà đậu hủ.