Dư Thanh Ái Hận

Chương 6



Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, không hề để ý đến hắn, đi thẳng về phía trước.“Nghe nói Lãnh Kiếm Vô Tình thiên hạ độc nhất vô nhị, không tiếp thụ người khác khiêu chiến, lời ấy thật sao?” Dịch Thần đi theo bên cạnh y, quyết nhắm mắt theo đuôi.“Kiếm của ta chỉ dùng để giết người, không dùng để tỷ thí.” Hắn một chữ một chữ nói ra.“Không có ngoại lệ?”“Không có!”“Liền một lần cũng không có?”“…”Cặp mắt lạnh lẽo của Mạc Vô Tình lộ ra vẻ cự tuyệt rõ ràng.“Kia thật sự rất đáng tiếc, bất quá… Ta có cái tật xấu, càng là chuyện không thể làm được, ta lại càng muốn làm… ” Dịch Thần lại sờ sờ cái mũi, nở nụ cười.”Chúng ta đến làm một cuộc giao dịch, thế nào?”Bước chân của Mạc Vô Tình chùng một chút, lạnh lùng nhìn hắn.“Nếu như tin tức ta thu được không sai, ngươi hẳn là vẫn luôn đi tìm hai nhân vật đã mai danh ẩn tích từ hai mươi năm trước – Nguyệt Hải song hiệp, phải không?”Trong mắt Mạc Vô Tình toát ra dấu chấm hỏi nghi hoặc.“Yên tâm! Ta không có thú vui nhìn ngó chuyện riêng tư của người khác. Chẳng qua ai kêu danh tính của ngươi vang dội như vậy, có chút tin tức, cho dù là bị gió khẽ thổi, cũng sẽ thổi đến trong tai người khắp giang hồ.” Dịch Thần cười nói.Hai người dần dần đi qua phố xá, đi vào một nơi yên lặng.“Ta nghĩ ngươi nhất định biết Bách Hành Môn đi.”Vừa nói, Dịch Thần vừa nhặt lên một cành cây khô trên mặt đất, tùy ý huy động vài cái.Chiêu thức uốn lượn, bình thản vô kì*, càng giống như trẻ con chơi đùa, Mạc Vô Tình lại sắc mặt trầm xuống. (* chiêu thức đơn giản, không có ẩn tàng huyền cơ, kì biến, được xem không phải là chiêu thức hay.)Dịch Thần cầm cành cây khô trong tay mỉm cười nhìn y, quả nhiên là một kẻ ‘biết hàng’.Bách Hành Môn, là môn phái rộng lớn đông đảo môn nhân chỉ sau Cái Bang, môn nhân là những người làm các ngành nghề bình thường, phố phường nhân vật, vốn là bình dân dân chúng, môn phái này quảng nạp* bang chúng, scon số hàng vạn, trong đó không hề ít người là cao thủ thâm tàng bất lộ. Bách Hành Môn quật khởi cực nhanh, phát triển lớn mạnh, năm gần đây đã đặt chân vào danh sách Thập đại bang phái trong giang hồ. (* kết nạp rộng rãi nhiều thành phần dân chúng)“Ngươi là người của Bách Hành Môn?”“Môn chủ đương nhiệm của Bách Hành Môn là nghĩa phụ của ta, Bách Hành Môn bang chúng đều là ta huynh đệ tỷ muội. Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, cho dù là người đã muốn mai danh ẩn tích một trăm năm, ta đều có thể giúp ngươi đào ra!”Bách Hành Môn quen biết rất rộng, tin tức linh thông, đây là điều mọi người trên giang hồ đều biết.“Thế nào? Nếu ngươi đáp ứng cùng ta so kiếm, ta liền giúp ngươi tìm hiểu tin tức.”Dịch Thần cảm thấy được mình rất giống một gã chăn lừa, trên tay còn cầm sẵn một củ cà rốt.Nguyên lai đây là ‘giao dịch’.Mạc Vô Tình nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục…“Thành giao!” ( Đời anh ‘tàn’ từ đây!=.=+)Con lừa cứng đầu này rốt cuộc đã chịu ăn củ cà rốt, Dịch Thần cười đến thiếu chút nữa chảy mọt bãi nước miếng.Từ nay về sau liền có ước hẹn hai người mỗi năm một lần so kiếm.

(Ta nghĩ trong mắt A Thần, Vô Tình giống con lừa ở chỗ ngây ngốc đáng yêu, dễ bị ảnh đùa nghịch, không có ý sỉ nhục khinh thường. *Cười*)

***Cái nắng hè chói chang dữ dội còn đang tiếp tục càn rỡ .Nhưng sau Vân Nham tự cổ thụ che trời, râm mát vô cùng.Trên cây chim chóc không biết mệt mỏi mà ồn ào hoan xướng, không hề ảnh hưởng đến một người ở dưới tàng cây ngủ say sưa.Đột nhiên, trong không gian truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, rời rạc.Từng bước, lại từng bước…Ngưng trọng mà cứng ngắc, như thể mỗi một bước đều phải dẫm ra một cái lỗ thủng trên mặt đất.Một đôi giầy vải thô xa mà gần, chậm rãi, đứng ở bên cạnh người đang nằm ngủ.Hắn lại chưa phát hiện, ngủ say chính hàm*. (* thời điểm giấc ngủ sâu nhất)Khi Mạc Vô Tình đến phó ước cái ước hẹn một năm một lần kia, nhìn thấy chính là một màn như vậy.Một người nam nhân tuổi còn trẻ.Một người nam nhân miệng ngậm lá cỏ xanh.Một người nam nhân tuổi còn trẻ miệng ngậm một lá cỏ xanh, nằm trong bụi cỏ.Hai mắt khép kín, đường cong ôn nhu tuấn dật, khóe môi như hơi mỉm cười, ở dưới bóng cây, sáng lên động lòng người.

Lại đang ngủ?

Mạc Vô Tình chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục cũng không thể nề hà mà ngồi ở trên cỏ, chậm rãi đợi hắn tỉnh lại.Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần y hơi muộn một chút, hắn sẽ ngủ đắc tượng con lợn chết, y thực hoài nghi hắn rốt cuộc là tìm y để so kiếm, hay là muốn y đến xem hắn ngủ cơ hồ sét đánh cũng không tỉnh.Không trung thực xanh, từ trong không khí truyền đến mùi cỏ xanh cùng mùi đất ngai ngái…Mạc Vô Tình ngồi ở dưới tàng cây, dựng đùi phải, đem tay phải gác ở trên đùi, ngửa đầu, nhìn trời. Trên mặt vô biểu tình, vô dao động, đúng mười phần một khối nham thạch.Thực nhàn nhã… Thật sự là lãng phí sinh mệnh…Nếu là bình thường, y hẳn là còn ở dưới ánh mặt trời luyện kiếm, mồ hôi chảy ướt lưng, một lần lại một lần, đến trên vạn lần diễn luyện kiếm pháp đã sớm ghi khắc trong tâm khảm kia.Bắt đầu từ khi học được cầm kiếm, mỗi ngày y tốn thời gian khổ luyện không dưới năm canh giờ. Y chịu đựng những gian khổ thường nhân không thể chịu, nếm qua khổ thường nhân không thể nếm, mới từng bước một, luyện thành kiếm pháp như bây giờ!