“Kẻ dê xồm kia nói phụ thân hắn ngay tại nha môn nhậm chức…” Uyển Vĩ ngập ngừng, hạ giọng nói, “Liệu có thể…”
“Điều này phải xem Thẩm đại nhân có phân định phải trái rõ ràng hay không.” Giang Mạt không nghĩ nhiều, gắp một đĩa bánh quai chèo mật ong nhỏ ra, bưng đến cho Thẩm Chính Trạch.
Thẩm Chính Trạch nhìn đĩa bánh quai chèo nhỏ trước mặt, đoán là đồ ngọt.
Thật ra so với đồ ngọt, y thích các vị khác hơn.
“Đây là bánh quai chèo mật ong nhỏ vừa làm xong, chưa bắt đầu bán, mời đại nhân nếm thử.”
Thẩm Chính Trạch gật đầu, nhìn bóng lưng Giang Mạt rời đi, cầm đũa lên, từ từ ăn hết cả đĩa bánh quai chèo mật ong nhỏ.
Bánh quai chèo vừa vào miệng đã giòn tan ngọt thanh, hương vị vô cùng tuyệt vời.
Hàn Du trở lại, chỉ thấy một đĩa rỗng.
Y muốn hỏi điều gì, nhưng thấy đại nhân nhà mình vẻ mặt như người lạ chớ đến gần, lại miễn cưỡng dừng lại.
Hàn Du lén lút mò đến nhà bếp.
Uyển Vĩ vẫn đứng chắn ở cửa.
“Làm gì đó, nhà bếp không được vào!”
“Ta thấy trên bàn đại nhân nhà ta có một cái đĩa rỗng, là món gì vậy, có phải món mới Giang lão bản làm không?” Hàn Du ngó nghiêng, xuyên qua khe hở chỉ thấy Giang Mạt đang bận rộn tới lui bên trong.
“Không phải món ăn, là một món ngọt.” Uyển Vĩ đáp.
Hàn Du đang định mặt dày hỏi thêm vài câu, lại nghe Giang Mạt nói từ bên trong: “Uyển Vĩ, gắp một đĩa bánh quai chèo cho vị công tử này.”
Uyển Vĩ: “Vâng, tới đây!”
Ánh mắt Hàn Du sáng rực, tức thì như một con ch.ó lớn dựng thẳng tai.
Giang lão bản quả nhiên rất hợp ý y!
Lại có đồ ăn ngon rồi!
Uyển Vĩ rất nhanh bưng một đĩa bánh quai chèo mật ong nhỏ đến, nhét vào tay Hàn Du.
“Đây, lão bản nhà ta nói, mời công tử dùng.”
Hàn Du cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng muốt, “Đa tạ Giang lão bản!”
Y ôm đĩa, nóng lòng bóp một cái bánh quai chèo ném vào miệng, nhai rồm rộp vài miếng, vui vẻ rời đi.
Giang Mạt làm hai món mặn một món canh, lần lượt đặt lên bàn trước mặt Thẩm Chính Trạch.
Một đĩa thịt kho tàu.
Một đĩa tôm xào trứng.
Một bát canh nấm viên bột.
Khi đĩa sứ đặt trên bàn gỗ, những miếng thịt màu caramel vẫn còn sôi sục, mùi thơm của xì dầu và rượu gạo quyện với mùi hoa hồi xộc vào khoang mũi.
Thẩm Chính Trạch gắp một miếng thịt ba chỉ lẫn nạc lẫn mỡ, lớp bì thịt run rẩy tạo ra gợn sóng, đầu đũa dùng sức một chút, lớp bì tiết ra mỡ.
Thổi hơi nóng c.ắ.n miếng đầu tiên, thịt nạc mềm rụi lập tức tan chảy trên đầu lưỡi, lớp mỡ hoàn toàn không ngấy, ngược lại còn được đường làm dậy lên vị ngọt thanh, hòa quyện với vị đậm đà của xì dầu lăn lộn trong khoang miệng.
Thẩm Chính Trạch hơi ngừng lại, “Giang lão bản dường như đặc biệt thích đồ ngọt?”
Giang Mạt ngẩn ra.
“Thẩm đại nhân không thích đồ ngọt sao?”
“Chưa từng.” Thẩm Chính Trạch đặt đũa xuống, ngẩng mắt nhìn nàng, giọng nói trầm thấp, “Giang lão bản đã dùng bữa chưa? Hay là ngồi xuống cùng dùng?”
Giang Mạt chớp chớp mắt, suy đoán ý đồ của Thẩm Chính Trạch.
Thẩm Chính Trạch nhận ra lời mình có chút đường đột, im lặng một lát, bổ sung: “Ta có vài điều muốn hỏi Giang lão bản.”
Giang Mạt nghĩ đến việc đối phương đã giúp mình, nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống đối diện Thẩm Chính Trạch.
“Thẩm đại nhân muốn hỏi gì?”
“Tài nấu nướng của Giang lão bản, không biết sư thừa từ ai?” Thẩm Chính Trạch có ý dò hỏi.
Giang Mạt vén nắp bát sành, hơi nóng bốc lên lững lờ trong bát canh màu trắng sữa, nấm hương, nấm sò, nấm đùi gà thái lát mỏng, và những viên bột nhỏ bằng móng tay chen chúc nhau, rau mùi thái nhỏ rắc lên được dầu nóng kích thích tỏa hương.
Nàng nhấc muỗng canh lên, múc một bát canh nấm viên bột cho Thẩm Chính Trạch, đặt trước mặt y.
“Sư phụ ta lão nhân gia người đã vân du bốn biển rồi, không nhắc đến cũng được.” Nàng bịa chuyện, nghi hoặc nói: “Thẩm đại nhân vì sao lại dò hỏi tin tức của lão nhân gia người?”
Thẩm Chính Trạch không nhắc đến chứng mất vị giác của mình, “Tài nghệ của Giang lão bản không tồi, trên dưới phủ nha ai nấy đều thích ăn, nên ta mới nghĩ đến việc mời sư phụ của Giang lão bản, hoặc sư huynh đệ của nàng đến phủ nha nhậm chức, nấu cơm cho mọi người.”
“Thì ra là vậy, thật đáng tiếc, sư phụ chỉ có mình ta là đệ tử, ta cũng không có sư huynh đệ nào khác.” Giang Mạt cười cười, “Nếu đại nhân không để bụng, mỗi ngày có thể phái người đến Đào Nguyên Cư mua thức ăn, ta sẽ sớm chuẩn bị đủ số lượng.”
Mặc kệ những thứ khác, trước tiên cứ kéo một lượt khách cho mình đã.
Thẩm Chính Trạch mặt không đổi sắc, “Nếu đã vậy thì làm phiền Giang lão bản rồi.”
Y múc một ngụm canh ngậm trong miệng, vị tươi của nấm và vị đậm đà của canh gà hòa quyện vào nhau, những viên bột dai dai vị lúa mì, khi c.ắ.n vỡ còn thoang thoảng mùi hành lá.
Lại là một hương vị hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Chính Trạch chỉ cảm thấy mỗi ngày ăn đồ ăn của Đào Nguyên Cư, vị giác của mình lại được làm mới.
Khi thì tươi ngon, khi thì ngọt ngào, khi thì thơm lừng, khi thì chua thanh.
Giang Mạt như một kho báu, mãi mãi ẩn chứa những hương vị mà y chưa từng nếm.
Giang Mạt thầm vui mừng.
Không ngờ vị Thẩm đại nhân này lại dễ tính đến vậy, dễ dàng giao mối làm ăn này cho mình.
Nàng đôi mắt cong cong, đích thân dùng đũa công gắp tôm xào trứng cho Thẩm Chính Trạch.
Mèo Dịch Truyện
“Đại nhân nếm thử món này, tôm sông bắt sống hôm nay, tươi ngon lắm.”
Những con tôm trong đĩa sứ thanh hoa cuộn thành hình lưỡi liềm màu hồng trắng, nằm trên lớp trứng chiên nước vàng nhạt, phía trên rắc hành lá còn vương hơi nước.
Đầu lưỡi Thẩm Chính Trạch vừa chạm vào mặt trứng, đã thấy lòng trứng run rẩy bao lấy tôm trượt vào cổ họng, tươi đến mức lông mày y giật liên hồi.
Tôm giòn ngọt, hòa quyện với sự mềm mại của trứng, ở cuối còn nếm được chút cay nồng của gừng băm, cả người như ngâm mình trong dòng suối mùa xuân, thanh khiết tươi mới đến muốn thở dài.
Đang định khen vài câu, ánh mắt y chợt dừng lại trên bàn tay Giang Mạt đưa tới, mu bàn tay trắng nõn như ngọc lại có một vết sưng đỏ, chói mắt và khó chịu.
Không giống bị dầu bắn.
Thẩm Chính Trạch: “Tay sao thế?”
Giang Mạt kéo ống tay áo xuống, che đi vết bỏng.
“Nước nóng trong ấm trà không cẩn thận làm bỏng, không sao đâu, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Chính Trạch không nói gì.
Ăn xong bữa cơm, y rời khỏi Đào Nguyên Cư.
Giang Mạt lấy một tờ giấy đỏ, viết lên những món mới hôm nay: thịt kho tàu, bánh quai chèo mật ong nhỏ, dán lên tấm bảng gỗ ở cửa.
“Giang lão bản!”
Phía sau vang lên một tiếng gọi lớn.
Giang Mạt quay đầu lại, thấy Hàn Du đi rồi lại quay về.
Hàn Du nhe răng cười, lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, trong lòng bàn tay xòe ra là một chiếc bình ngọc.
“Giang lão bản, Thẩm đại nhân bảo ta mang t.h.u.ố.c trị bỏng đến tặng nàng, nàng bị bỏng sao, nhất định phải bôi t.h.u.ố.c cẩn thận nhé, đảm bảo trong vòng bảy ngày sẽ không còn một chút sẹo nào.”
Giang Mạt ngẩn người.
Mu bàn tay vốn không đau mấy giờ đây lại âm ỉ đau nhức.
Không ngờ người đàn ông nghiêm nghị ít nói kia lại có một tấm lòng tinh tế như vậy.
Nàng nhận lấy t.h.u.ố.c mỡ, vẻ mặt dịu dàng, “Xin hãy giúp ta tạ ơn Thẩm đại nhân.”
Hàn Du: “Không vấn đề!”
Rầm——
Xe ngựa rung lắc dữ dội.
Tần Tĩnh Nhàn bực bội vén rèm xe, “Chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư, xe ngựa của chúng ta và xe ngựa của người khác không cẩn thận va chạm rồi, người không sao chứ?” Nha hoàn cẩn thận hỏi.
Tần Tĩnh Nhàn qua rèm xe thấy đối phương không buông tha, khăng khăng nói là xe của họ va vào trước, kéo theo phu xe đòi bồi thường bạc.
Tâm trạng vốn đã tệ vì chuyện bàn hôn trong nhà tức thì càng tệ hơn.
Nàng nín thở nghe hai bên cãi vã nửa ngày, rồi vén váy nhảy xuống xe ngựa.
“Các ngươi xử lý xong thì về phủ luôn đi, đừng đi theo ta, ta muốn đi dạo một chút!”
Tần Tĩnh Nhàn không quay đầu lại, một mình bước lên Tát Kim Kiều.
Con phố này nàng đã đi qua vô số lần, phần lớn là hẹn các tiểu thư ở Tát Kim Đài, có thể nói là quen thuộc vô cùng.
Nàng thở dài một hơi, chuẩn bị đi dạo bên bờ sông.
Vừa đến bờ sông, nàng đột nhiên phát hiện phía bờ đối diện có một quán ăn mới mở, điều thu hút ánh mắt hơn là trên cái cọc rơm trước cửa, cắm rất nhiều kẹo hồ lô đỏ tươi!
Tần Tĩnh Nhàn động lòng.
Từ lần trước mua được kẹo hồ lô ở chợ đêm, nàng chưa từng gặp lại người bán kẹo hồ lô nào nữa.
Không ngờ hôm nay tâm trạng mình tệ như vậy, ông trời lại dỗ dành nàng một lần.
Nghĩ đến vị chua chua ngọt ngọt tuyệt vời của kẹo hồ lô, tâm trạng tồi tệ của Tần Tĩnh Nhàn dần dịu đi.
Người tùy tâm mà động.
Nàng đi đến trước cọc rơm, Uyển Vĩ theo đó đi tới.
“Cô nương, có muốn kẹo hồ lô không?”
Tần Tĩnh Nhàn đoan trang gật đầu, “Cho ta hai xâu.”
Uyển Vĩ thành thạo đóng gói kẹo hồ lô, nhiệt tình hỏi: “Hôm nay cửa tiệm nhỏ mới làm bánh quai chèo mật ong nhỏ, cũng là đồ ngọt, vừa thơm vừa giòn ngon lắm, cô nương có muốn nếm thử không? Cũng có thể đóng gói một phần mang về.”
“Bánh quai chèo mật ong nhỏ?” Tần Tĩnh Nhàn cầm kẹo hồ lô, ánh mắt hơi bối rối, “Đó là thứ gì?”
Uyển Vĩ cố gắng miêu tả, nhưng nhất thời không thể hình dung ra hình dáng của bánh quai chèo.
Tần Tĩnh Nhàn thấy nàng ta sốt ruột, ngược lại bật cười.
“Ngươi đừng gấp, cho ta một phần đi.”
Dù sao nàng cũng không muốn về phủ, chi bằng dùng bữa ở bên ngoài.
Uyển Vĩ vui vẻ đón nàng vào trong, còn chọn một vị trí gần cửa sổ, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy khung cảnh sông nước rộng lớn, khoáng đạt.
Tâm Tần Tĩnh Nhàn dần tĩnh lại.
Nàng sinh ra trong Tần gia, luôn nghe lời cha mẹ trong nhà, đọc nhiều thi thư, cầm kỳ thi họa, trở thành một tiểu thư khuê các trong mắt mọi người.
Những ngày tháng buồn tẻ, nàng cũng nhẫn nhịn vượt qua.
Gần mười sáu tuổi, cha mẹ trưởng bối bắt đầu bàn hôn sự cho nàng.
Ban đầu nàng không phản cảm, từ từ xem xét, cho đến hai ngày trước, phụ thân nói với nàng, định gả nàng cho Thịnh đại thiếu gia Thịnh Vĩnh Phong.
Tần gia và Thịnh gia có giao dịch làm ăn, hơn nữa phụ thân ruột của Thịnh Vĩnh Phong lại nhậm chức ở phủ nha, vốn dĩ là một hôn sự không tồi.
Cái sai nằm ở chính bản thân Thịnh Vĩnh Phong, người này ham ăn biếng làm, ham mê sắc đẹp, trong phủ đã có vài vị tiểu thiếp rồi, ngày thường ỷ vào phụ thân làm quan, không ít lần ức h.i.ế.p người khác.
Gia đình muốn gả nàng đi, cũng là vì coi trọng địa vị của Thịnh gia.
Hành động này sao có thể không khiến nàng nguội lạnh lòng?
Tiếng Uyển Vĩ bưng trà đến làm gián đoạn suy nghĩ của nàng.
“Cô nương, đây là trà, người muốn gọi món gì? Rút thăm hay gọi món trực tiếp?”
Tần Tĩnh Nhàn nhìn hai ống xăm trước mặt, “Cứ tùy tiện cho ta hai món đặc trưng đi.”
“Vâng ạ.” Uyển Vĩ đáp, mang ống xăm đi, xách ấm trà rót đầy nước cho nàng, chủ yếu là phục vụ chu đáo.
Hương hoa thoang thoảng từ chén trà tỏa ra, khiến lòng người sảng khoái.
Ánh mắt Tần Tĩnh Nhàn rơi xuống chén trà hoa.
Nhẹ thổi lớp lá nổi, nhấp một ngụm.
Vị ngọt thanh lan tỏa trên đầu lưỡi, như những cánh hoa đẫm sương sớm mùa xuân khẽ chạm vào vị giác, vị ngọt thanh mát uốn lượn xuống cổ họng, hậu vị vương vấn một chút hương mật ong mơ hồ, như thể bao nhiêu dịu dàng đều ngậm trong miệng.
Nàng không nhịn được lại mím môi, ngón tay vuốt ve vành chén, trong mắt dâng lên một tia ấm áp vụn vặt.
Thật không ngờ lại có trà hoa ngon đến thế!
Những phiền muộn quẩn quanh đều bị trà hoa làm loãng đi không ít.
Tần Tĩnh Nhàn trong lòng kinh ngạc, bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc quán ăn nhỏ mới mở này.
Có thể làm ra kẹo hồ lô, có thể pha ra trà hoa ngon như vậy, các món ăn khác nhất định cũng không tồi.
Đang nghĩ ngợi, ngẩng mắt lên liền thấy Uyển Vĩ bưng một chiếc đĩa vuông bằng đá đen đến, trên đó xếp chồng lên nhau gọn gàng những chiếc bánh quai chèo mật ong nhỏ.