Cuối tháng Chạp. Giang Châu lại phủ một trận tuyết lớn, trên cầu Tát Kim những người bán hàng rong thưa thớt hẳn. Ngân Linh vác một giỏ rau dại đến chỗ bán mật ong lần trước, bày ra sạp hàng rồi ngồi xuống, xoa xoa đôi tay đỏ ửng vì lạnh. Chếch đối diện chính là Đào Nguyên Cư, kẹo hồ lô trước cửa đã bán hết, chỉ còn trơ lại cọc rơm trống rỗng. Nàng không khỏi nhớ đến cô nương lần trước đã mua ba vại mật ong rừng của mình, dung mạo quả thực hiếm thấy. Da thịt nàng ấy trắng mịn như ngọc, đôi tay cũng trắng nõn thon thả, không như nàng, ngón tay sưng tấy như củ cải, vừa thô vừa đỏ.
Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Đào Nguyên Cư bước ra hai cô nương, trong đó có một người chính là cô gái lần trước. Nàng ta thay một bộ trường váy màu xanh nhạt thêu hoa li ti, trên cổ tay lộ ra có đeo một chiếc vòng bạc, mặt vẫn che khăn, tay cầm chổi cẩn thận quét dọn tuyết trước cửa. Sau khi quét dọn xong, nàng duỗi thẳng người vươn vai một cái, ngoảnh đầu lại, vừa vặn đối mắt với Ngân Linh. Hai ánh mắt giao nhau, cả hai đều ngẩn ra. Ngân Linh vội vàng cụp mắt xuống, tránh cho đối phương nghĩ mình đang nhìn trộm. Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trước cửa Đào Nguyên Cư đã không còn ai.
Nàng chụm hai tay lại đưa lên miệng thổi một hơi, hơi ấm sưởi vào lòng bàn tay, rồi nhanh chóng tan biến trong không khí lạnh lẽo. Cụm mắt nhìn giỏ rau dại bằng mây. Cũng chẳng biết bao giờ mới bán hết. Ngân Linh gắng chống chọi với cái lạnh, thân thể run lên cầm cập.
“Những bó rau dại này bán thế nào?” Trên đỉnh đầu vọng đến một giọng nói dễ nghe, có chút quen thuộc. Ngân Linh ngẩng đầu lên, phát hiện quả nhiên lại là cô gái lần trước, cùng với cô nương quét tuyết cùng nàng cũng đã đến. Nàng vội vàng đứng dậy.
“Ngài muốn bao nhiêu, nếu lấy hết ta sẽ giảm giá cho ngài một chút, chỉ cần năm mươi đồng thôi ạ.”
Rau dại chẳng đáng mấy tiền, giỏ này cũng tầm hơn hai mươi cân. Dù nói vậy, Ngân Linh không nghĩ Giang Mạt sẽ mua hết tất cả rau dại. Dù sao thì loại đồ này chỉ có những nhà nghèo khổ mới mua về ăn, chứ đừng nói là quán ăn, phàm là người có chút tiền nhàn rỗi cũng chẳng thèm mua rau dại. Huống hồ, ai đi quán ăn lại gọi rau dại bao giờ?
Nào ngờ, Giang Mạt vỗ vỗ vai Uyên Vĩ. “Những bó rau dại này ta lấy hết. Ngươi về lấy bạc, tiện thể rót cho cô nương này một bát trà nóng, trời đông giá rét thế này, kẻo nàng ấy bị cảm lạnh thì khổ.”
Uyên Vĩ dạ một tiếng, mang theo giỏ rau dại rời đi. Chẳng bao lâu, Uyên Vĩ đã mang đến tiền đồng và một bát trà nóng hổi, bốc khói nghi ngút trong tiết đông. Ngân Linh bưng bát, hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng sưởi ấm trái tim, khóe mắt nàng có chút ửng đỏ. Trà hoa thanh ngọt. Nàng chưa từng uống loại trà nào ngon đến thế. Có lẽ đây sẽ là bát trà ngon nhất nàng từng uống trong đời.
Ngân Linh thấy Giang Mạt và người hầu đã quay lưng trở về Đào Nguyên Cư, vội vàng uống cạn, rồi chạy theo sau.
“Hai cô nương, bát của ngài…” Uyên Vĩ quay đầu nhận lấy bát, thấy nàng uống cạn sạch, không khỏi kinh ngạc. “Ngươi uống hết rồi ư?” Bát trà nóng đến vậy mà uống một hơi cạn sạch, phải chăng nàng ta khát đến mức nào chứ?
Ngân Linh thấy đối phương có vẻ chê mình uống nhiều, gò má không khỏi ửng hồng. “Bát trà này ngon quá, ta chưa từng uống loại trà nào ngon đến vậy, nên không nhịn được…”
Uyên Vĩ: “…Không phải ý đó.” Nàng nhìn bát trà trong tay, thầm nghĩ thôi vậy. Dù sao cũng đã uống hết rồi.
Ngân Linh tạ ơn hai người, quay đầu lại thấy tờ giấy đỏ dán ở cửa, trên đó có viết mấy chữ, nhưng nàng không biết. Nàng hơi tò mò, nhìn thêm mấy lần.
Giang Mạt thấy Ngân Linh có hứng thú, nghĩ đến quán ăn đang thiếu người, không khỏi động lòng, đ.á.n.h giá nàng một lượt. “Cô nương có hứng thú với bảng chiêu mộ người làm chăng?”
Ngân Linh có chút không hiểu. “Chiêu mộ gì ạ? Trên đây là viết chiêu mộ người làm sao?”
Giang Mạt thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác, chợt nhận ra một vấn đề. Trong thời đại này, người biết chữ cực kỳ hiếm hoi, trừ phi là người đã từng đi học. Nhưng những người đọc sách đều đi thi khoa cử cả rồi, ai nấy đều được cung phụng như báu vật, nào đâu lại đến quán ăn nhỏ của nàng làm công? Còn những bách tính bình thường khác thì lại không hiểu chữ trên đó, thảo nào nàng chờ mãi mà không thấy ai đến hỏi. Cứ tưởng là đãi ngộ quá tệ.
Nhận ra điều này, Giang Mạt bật cười. “Đúng vậy, Đào Nguyên Cư đang chiêu mộ người làm, cô nương có muốn đến thử không?”
Ngân Linh mở to mắt, “Ta có thể sao?”
Nàng sống ở trong thôn, bình thường đều lên núi đốn củi, đào rau dại, hoặc giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp. Có mấy cô em gái cùng thôn tìm được công việc tốt ở trấn, nàng đã phải ao ước mãi. Nhưng đây không phải là ở trấn, đây là Giang Châu thành đấy!
Mèo Dịch Truyện
“Tại sao lại không thể?” Giang Mạt hỏi ngược lại.
Ngân Linh ngây ra. “Ta nghe nói công việc ở trấn đều rất kén người, ta sợ ta làm không được.” Nàng khẽ nói.
“Chỗ ta rất đơn giản, ngươi có biết bưng món ăn lên không?”
Ngân Linh: “…Biết ạ.”
“Có thể nghe hiểu lời khách nói, biết bưng trà rót nước không?”
“…Biết ạ.”
“Biết lau bàn biết nhóm lửa không?”
“…Cũng biết ạ.”
Giang Mạt mừng rỡ vô cùng. “Vậy là được rồi!”
Ngân Linh: “?”
“Chỗ ta đang thiếu người tài như ngươi đây, một tháng ta trả ngươi nửa quan, làm việc sáu ngày được nghỉ ngơi một ngày, thế nào?”
Ngân Linh tưởng mình nghe lầm, “Bao nhiêu ạ?”
“Nửa quan.” Giang Mạt đáp. Nàng từng dò hỏi, mức lương này ở Giang Châu được xem là hợp lý. Suy nghĩ một lát, nàng lại vẽ ra một viễn cảnh. “Quán ăn vừa mới khai trương chưa lâu, sau này đợi khi việc buôn bán tốt hơn, tiền công sẽ càng nhiều.”
Ngân Linh lập tức phấn chấn hẳn lên. “Không vấn đề gì! Ta làm!” Giọng nàng vang dõng dạc. Nửa quan tiền đó! Sau này còn tăng tiền nữa. Mấy cô em gái cùng thôn làm công ở trấn tiền công cũng không được nhiều như vậy, hơn nữa đều là những công việc giặt giũ nặng nhọc. Quán ăn lại dễ dàng như thế mà có nửa quan bạc!
Giang Mạt vô cùng hài lòng, chủ động nắm lấy tay nàng, “Nào nào, vào trong ta ghi lại tên và chỗ ở của ngươi.”
Ngân Linh đi theo vào đại sảnh, đến trước quầy, thấy Giang Mạt lấy ra một tờ giấy tuyên và bút lông. “Hãy nói cho ta biết tên, tuổi và chỗ ở của ngươi.”
“Ta tên là Ngân Linh, năm nay mười lăm tuổi, nhà ở thôn Ngọc Khê, huyện An Hòa, trong nhà còn có một ca ca.”
Giang Mạt cầm bút ghi chép lại, cẩn thận thảo ra một bản khế ước. “Đây là hợp đồng làm công, ngươi xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì hãy điểm chỉ tay vào phía dưới.” Xét thấy Ngân Linh không biết chữ, nàng nói thêm một câu, “Ngươi có thể mang về cho người biết chữ xem, xem kỹ rồi hãy đưa lại cho ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngân Linh vốn đang có nỗi lo này, nghe vậy mừng rỡ đáp lời. “Vậy ta mang về nhờ ca ca tìm người xem giúp, ngày mai trả lại cho ngài được không ạ?”
“Được.”
Ngân Linh liền cẩn thận gấp khế ước lại, mang về nhà.
Ngân Linh nắm chặt khế ước chạy về thôn Ngọc Khê. Đẩy cửa gỗ ra, ca ca Triệu Thiết Trụ đang ngồi vá quần áo, bàn tay thô ráp đưa qua đưa lại trên sợi vải gai.
“Ca!” Giọng Ngân Linh mang theo ý cười, “Muội tìm được công việc rồi!”
Triệu Thiết Trụ ngẩng đầu nhìn những giọt mồ hôi trên thái dương muội muội, vươn tay đưa chiếc bát sứ thô: “Trước tiên hãy uống một ngụm nước, rồi từ từ kể.” Nước đun sôi để nguội trong bát còn nổi mấy cánh cúc dại, là sáng sớm nay hắn lên núi hái được.
Ngân Linh trải khế ước lên bàn. “Đào Nguyên Cư ở Giang Châu thành! Bao cơm! Mỗi tháng nửa quan tiền!” Nàng bẻ ngón tay đếm, “Còn nhiều hơn cả tiền mà Thúy Đào tỷ ở phường thêu trên trấn kiếm được nữa!”
Tay Triệu Thiết Trụ khựng lại, nhìn chằm chằm vào những nét chữ bút lông trên khế ước, yết hầu khẽ nuốt khan: “Muội biết những chữ này sao?”
“Giang lão bản nói có thể mang cho người biết chữ xem ạ.”
Ngân Linh nhớ đến Giang Mạt, chỉ cảm thấy bộ váy xanh lam kia đặc biệt thân thiết, “Nàng ấy tốt lắm, lại xinh đẹp, nói chuyện cũng dịu dàng, nhìn qua đã biết là một vị lão bản tốt bụng.”
Triệu Thiết Trụ trầm mặc một lát, “Nửa quan tiền này có chút hơi nhiều.” Nhiều hơn cả tiền hắn kiếm được từ công việc vác bao tải nặng nhọc ở trấn, không trách hắn nghi ngờ có phải là lừa gạt hay không.
“Muội biết, nhưng ca, trên khế ước này chữ đen giấy trắng rõ ràng, sao có thể sai được chứ? Chúng ta tìm một vị học giả xem qua vài lượt chẳng phải sẽ biết ngay sao?” Ngân Linh không muốn từ bỏ cơ hội tốt này. Đó là nửa quan bạc mỗi tháng đó!
Triệu Thiết Trụ cầm tờ giấy mỏng manh ấy, suy nghĩ một lát, “Vậy ca ca đi cùng muội đến nhà Lý chính hỏi xem.”
Lý chính là người biết chữ, còn từng dạy học ở trường, con cái trong nhà đều biết chữ.
“Dạ được!” Ngân Linh nóng lòng.
Hai người thu dọn đồ đạc rồi đi đến nhà Lý chính, người mở cửa là tiểu nữ của Lý chính, Thúy Phương.
“Thúy Phương tỷ, Dương bá bá có ở nhà không ạ?” Ngân Linh hỏi với vẻ mặt tươi cười.
“Cha ta ra ngoài rồi, chưa về, hai người tìm ông ấy có việc gì không?” Dương Thúy Phương ngạc nhiên.
“Chuyện là thế này ạ, ta ở Giang Châu tìm được một công việc, mỗi tháng có nửa quan tiền công lận, khế ước này ta và ca ca không hiểu, muốn nhờ Dương bá bá xem giúp, xem trên đó viết có đúng không.”
Ngân Linh trải khế ước ra, niềm vui sướng giữa đôi mày nàng không tài nào che giấu được. Vừa trải được một nửa, nàng chợt gấp lại, “Ta quên mất, tỷ nói Dương bá bá không có nhà, vậy chúng ta đợi Dương bá bá về rồi hãy đến ạ.”
Dương Thúy Phương vừa nghe nói mỗi tháng nửa quan tiền, trong lòng kinh ngạc. “Ta cũng biết chữ, mỗi tháng nửa quan tiền này cũng quá nhiều rồi, muội chẳng lẽ không hiểu bị người ta lừa gạt sao? Hay là muội đưa cho ta xem thử?”
Triệu Thiết Trụ nhíu mày, “Cũng phải, ta cũng nghĩ như vậy, mỗi tháng nửa quan còn nhiều hơn cả tiền ta làm công việc nặng nhọc nữa.”
Ngân Linh do dự, niềm vui sướng trong lòng bị dội nửa chậu nước lạnh. Nàng nhìn tờ giấy kia, đưa cho Dương Thúy Phương.
Dương Thúy Phương nhận lấy, cẩn thận xem xét, nửa ngày không nói tiếng nào.
“Thế nào ạ?” Ngân Linh vội vàng hỏi.
“Ngân Linh muội muội, muội bị lừa rồi, trên này viết căn bản không phải nửa quan bạc, làm công một tháng chỉ có một trăm đồng thôi, còn không bằng ở nhà thêu mấy chiếc khăn tay nữa.” Dương Thúy Phương thờ ơ nói.
Ngân Linh cứng đờ người. “Bị lừa sao?” Nàng lẩm bẩm.
Nhưng… Giang lão bản tốt đến vậy, lại là người mở quán ăn, mật ong rừng nàng mang đến cũng không nói hai lời liền lấy bạc ra mua. Sao có thể lừa nàng được chứ?
Trên mặt Triệu Thiết Trụ hiện lên vẻ giận dữ, “Ta đã biết mà, sao lại có chuyện tốt như vậy được chứ?”
Dương Thúy Phương cười cười, “Ngân Linh muội muội tuổi còn nhỏ, chưa từng trải sự đời, lần này còn may, chỉ là một khế ước làm công. Lỡ mai sau gặp phải bọn buôn người, hồ đồ ký phải khế ước bán thân, thì biết làm sao đây?”
Triệu Thiết Trụ toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn muội muội nhà mình. “Ngân Linh, sau này có gì muốn bán thì cứ ra trấn là được, đừng ít đến Giang Châu thành nữa, chỗ đó xa lắm.”
Ngân Linh mím môi. “Ca ca nghĩ nhiều rồi, nếu thật sự gặp bọn buôn người, đi Giang Châu hay đi trấn cũng có gì khác biệt đâu?” Trong lòng nàng thất vọng, vẫn không muốn tin Giang Mạt đã lừa nàng, nhưng Dương Thúy Phương lại không có lý do gì để lừa nàng cả.
“Muội còn không nghe lời ư?” Triệu Thiết Trụ càng tức giận hơn.
“Ta biết rồi.” Ngân Linh giận dỗi nói xong, quay đầu bỏ chạy.
Triệu Thiết Trụ cười xin lỗi Dương Thúy Phương, rồi đi theo muội muội nhà mình về.
Dương Thúy Phương lại liếc nhìn bản khế ước làm công viết bằng chữ tiểu khải đẹp như hoa.