Dựa Vào Ẩm Thực Nắm Thắng, Cả Kinh Thành Đều Là Chỗ Dựa Của Ta

Chương 42



 

Vừa thốt lời này, ánh mắt vài người khẽ biến.

 

“Vật gì vậy?” Cơ Thập Nhất vội vàng hỏi, ba hoa chích chòe, “Chuyện này ngươi hỏi đúng người rồi, chúng ta từng thấy không ít kỳ trân dị bảo, hải bối lớn bằng cánh tay người Đông Hải, kỳ trân dị thú trong núi, lưu ly màu sắc của phiên bang, chúng ta đều đã thấy qua.”

 

Tống Gia Ninh chẳng chút tò mò nào, nhả ra mấy chữ: “Khoai tây và khoai lang, các ngươi đã thấy qua chưa?”

 

“Gì cơ?” Cơ Thập Nhất đầy đầu dấu chấm hỏi, “Khoai tây và khoai lang là gì?”

 

Hắn quay đầu, “Tứ ca, huynh đã từng nghe qua chưa?”

 

Cơ Vô Song đặt chén trà xuống, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”

 

Kỳ vọng trong mắt Tống Gia Ninh tan biến, nàng lặng lẽ uống một ngụm canh mận. Thôi vậy, nàng không nên quá kỳ vọng vào những người này.

 

Cơ Thập Nhất không từ bỏ, “Không bằng ngươi miêu tả một chút hai loại thức ăn này, có lẽ tên gọi không đúng chăng?”

 

Tống Gia Ninh liền dựa theo lời Giang Mạt nói, miêu tả hình dáng và khẩu vị của khoai tây và khoai lang.

 

Một đám tiêu sư Cơ gia nhìn nhau, đều nhao nhao nói chưa từng thấy.

 

Diên Vĩ xách ra ba hộp thức ăn ba tầng, “Tiểu long bao của các vị đã xong rồi.”

 

Lão râu quai nón mở hộp thức ăn, thấy từng gói bánh bao được bọc bằng giấy dầu, vươn tay vớt hai gói nhét vào trong lòng. Những người còn lại ùn ùn xông tới bắt chước hắn, chớp mắt, tiểu long bao trong ba hộp thức ăn đã bị chia nhau hết, mở nắp ra, trống rỗng nằm trên bàn.

 

Diên Vĩ: “…”

 

Sớm biết vậy, nàng đã không chu đáo như thế.

 

“Khởi hành!” Cơ Vô Song hạ lệnh.

 

Một đám người xách đại đao treo bên hông, lại có kẻ đổ hết trà hoa trong ấm trà vào ống tre uống nước của mình, khi đi ngang qua Diên Vĩ, nhếch miệng cười với nàng.

 

Diên Vĩ: “…”

 

Tiễn những kẻ hối hả này đi, Diên Vĩ bắt đầu chậm rãi dọn dẹp bàn.

 

“Diên Vĩ cô nương, lần trước ta mang mứt sơn trà đi đã bán hết sạch rồi, phản hồi rất tốt, không biết Giang lão bản gần đây có làm thêm một ít không? Ta muốn một trăm hũ.” Hứa Truyền Hoa ăn uống no say, nhớ ra mục đích mình đến.

 

“Không có rồi, lão bản của chúng ta mấy ngày nay quá bận, không có thời gian làm.” Diên Vĩ đáp.

 

Hứa Truyền Hoa có chút thất vọng, uống liền mấy ngụm canh mận, để canh mận lấp đầy trái tim thất vọng của mình. Cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mới tiếp tục nói: “Nếu Giang lão bản mới làm mứt sơn trà, xin hãy nhớ giữ lại cho ta một ít.”

 

Nàng ta nghĩ một lát, từ trong lòng lấy ra một xâu mười mấy đồng tiền đồng, cầm lấy tay Diên Vĩ, ý vị thâm trường nhét vào tay nàng.

 

Diên Vĩ: “… Ngài không cần như vậy.”

 

Đều là khách quen cả rồi, nàng nghĩ lão bản cũng sẽ đặc biệt chiếu cố.

 

Hứa Truyền Hoa lại không nghĩ vậy. Dù cho mình thường xuyên đến ăn cơm, mọi người đều đã quen mặt, cũng không ngăn nổi có người ném tiền ra. Ai lại từ chối việc làm ăn nhiều tiền chứ?

 

Nàng ta cứ thế nhét tiền đồng cho Diên Vĩ, dắt con trai đi.

 

Diên Vĩ đành vui vẻ cất tiền đồng đi, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tống Gia Ninh.

 

“…Khụ, Gia Ninh, những đồng tiền đồng này cuối cùng ta đều sẽ đưa cho lão bản.”

 

Ai ngờ Tống Gia Ninh căn bản không nghĩ đến chuyện này, nàng đẩy cái đĩa rỗng đã ăn xong về phía trước, hai tay chống cằm, “Diên Vĩ tỷ tỷ, mẫu thân của ta qua mấy ngày nữa sẽ về kinh, Giang tỷ tỷ tài nấu nướng tốt như vậy, có làm qua những món điểm tâm nhỏ đặc biệt ngon miệng lại dễ bảo quản không? Ta muốn nhờ mẫu thân mang về làm quà biếu người khác.”

 

Diên Vĩ ngây người, “Hử? Cái này chưa từng làm qua.”

Mèo Dịch Truyện

 

Cô nương làm món ngon nào nàng cũng ở bên cạnh, hiện tại ngoại trừ mứt sơn trà, chưa từng làm thứ gì khác dễ bảo quản, cũng chỉ có kẹo hồ lô và bánh quai chèo mật ong có thể để được hai ba ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giang Mạt dường như có yêu cầu về thức ăn vượt quá tiêu chuẩn thông thường. Nàng ta thường nghe nói những quán cơm bên ngoài, tiệm điểm tâm, thức ăn làm trong cùng một ngày có thể bán bốn năm ngày, chỉ cần không có mùi lạ rõ ràng, ăn không bị đau bụng, là có thể tiếp tục bán.

 

Những điều này ở Đào Nguyên Cư đều không có. Bản thân cô nương cũng không thích ăn thức ăn để qua đêm, tất cả các món ăn miễn là qua tay nàng, nhất định là tươi ngon nhất. Trừ khi nàng cho rằng sẽ không hỏng.

 

Tống Gia Ninh nhảy khỏi ghế, chạy về phía nhà bếp.

 

Vén tấm rèm vải lên, phát hiện Giang Mạt đã mở tấm ván gỗ đè trên đậu hũ ra. Một khối đậu hũ lớn vuông vức, run rẩy đang đặt trong khuôn, tỏa ra hương đậu, nhưng lại thiếu mất một góc.

 

Tống Gia Ninh tạm thời gác chuyện quà biếu sang một bên.

 

“Tỷ tỷ, đậu hũ ăn như thế nào?”

 

“Đậu hũ có thể ăn trực tiếp, cũng có thể dùng để nấu món ăn.” Giang Mạt cầm con d.a.o nhỏ, chia ra một miếng đậu hũ lớn bằng lòng bàn tay, lại cắt thành miếng nhỏ, thêm chút gia vị trộn thành món nguội.

 

“Nếm thử không?” Nàng đưa bát đậu hũ qua.

 

Tống Gia Ninh dùng thìa bạc nhỏ múc khối đậu hũ run rẩy, vừa đưa vào miệng, cảm giác mát lạnh tinh tế tức thì bao trùm đầu lưỡi, hương đậu hòa quyện cùng mùi dầu mè, tỏi băm và giấm thơm lan tỏa trong miệng.

 

Mắt nàng sáng bừng, ăn liền mấy miếng, lắp bắp nói: “Đậu hũ cũng ngon! Tỷ tỷ có thể làm thêm chút nữa không, ta muốn mang về cho mẫu thân nếm thử.”

 

Giang Mạt cười gật đầu, lại từ trên bếp nhấc nắp nồi đất. Hương thơm nồng nàn tức thì lan tỏa khắp nhà bếp.

 

Trong bát canh xương trắng như sữa, những miếng đậu hũ đã thấm đẫm nước canh, ngâm mình giữa những đoạn hành phi vàng óng và rau mùi non xanh, bề mặt còn nổi một lớp dầu mỏng.

 

“Đây là đậu hũ canh, dùng nước dùng gà hầm nhỏ lửa nửa canh giờ.”

 

Nàng múc ra một bát nhỏ cho Tống Gia Ninh, phần còn lại tiếp tục hầm nhỏ lửa.

 

Tống Gia Ninh múc một thìa, bát canh nóng hổi trượt qua cổ họng, hơi ấm trực tiếp đến dạ dày. Đậu hũ vừa vào miệng đã tan chảy, nhưng lại mang theo một chút dai, vị tươi ngon của nước dùng gà và vị thanh ngọt vốn có của đậu hũ hòa quyện hoàn hảo, hương thơm cháy xém của hành phi càng thêm tầng lớp.

 

Nàng thỏa mãn híp mắt: “Bát canh gà này còn tươi ngon hơn cả canh ta ăn ở tửu lầu kinh thành! Mẫu thân của ta chắc chắn sẽ thích!”

 

Mẫu thân của nàng thích uống canh gà nhất rồi, mỗi khi đông đến đều phải có một bát để làm ấm cơ thể. Món này còn ngon hơn tất cả những bát canh gà trước đây.

 

“Nếu những thứ này có thể để lâu thì tốt quá.” Tống Gia Ninh tiếc nuối nói.

 

Giang Mạt cười cười, “Canh thì không thể để lâu.”

 

Ánh mắt nàng lướt qua những vại dưa muối trong góc tường, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, “Có lẽ có thể thử làm đậu phụ nhự.”

 

Thấy Tống Gia Ninh vẻ mặt mờ mịt, nàng giải thích: “Lấy đậu hũ cho lên men mọc mốc, sau đó dùng muối và rượu ướp, vừa có thể bảo quản lâu dài, hương vị cũng độc đáo.”

 

Chỉ là hương vị của đậu phụ nhự, không nhất định ai cũng có thể chấp nhận. Dùng để ăn cơm và làm gia vị đều tốt.

 

Đang nói chuyện, tấm rèm cửa sau bếp đột nhiên bị vén lên, Diên Vĩ vội vã chạy vào: “Lão bản, vị nha dịch bên cạnh Thẩm đại nhân đến rồi, nói có việc tìm ngài.”

 

Giang Mạt lau khô tay, ra khỏi bếp liền thấy Hàn Du ngồi ở đại sảnh, quay đầu thấy nàng, lập tức đứng dậy chào hỏi.

 

“Giang lão bản.”

 

“Hàn công tử.” Giang Mạt khẽ gật đầu. Nàng thấy đối phương không giống đến để ăn cơm, ánh mắt mang theo ý hỏi.

 

“Giang lão bản, đại nhân của chúng ta giữa trưa sẽ dẫn quý khách đến dùng bữa, đặc biệt phái ta đến dặn ngài một tiếng, hy vọng ngài làm thêm vài món sở trường, chiêu đãi quý khách.”

 

Giang Mạt sửng sốt, khó xử nói: “Tiểu điếm chỉ có đại sảnh, không từng thiết lập nhã gian, liệu có làm chậm trễ quý khách không?”

 

Hàn Du lộ vẻ do dự. Thật ra vấn đề này hắn cũng từng nghĩ qua, nhưng Thẩm đại nhân lại đích thân chỉ điểm nơi này. Hắn liền làm theo quy củ mà làm việc.

 

Dù sao thì… trời có sập xuống cũng có Thẩm đại nhân và tài nghệ của Giang lão bản chống đỡ cơ mà!! Hắn không tin có kẻ nào ăn món ngon Giang lão bản làm mà không động lòng! Nếu có, vậy thì chính là giả bộ! Hừ!