Lão đại phu bĩu môi, thầm nhủ quả nhiên là như vậy. Khi hữu dụng thì nói năng ôn tồn, khi vô dụng thì chỉ hận không thể nhắm mắt vĩnh viễn không nhìn thấy nữa. Hắn cũng chẳng muốn đắc tội ai, thấy Thịnh Phi Hồng không có ý định đưa tiền thuốc, bèn thu kim châm lại chuẩn bị rời đi.
Vừa đến trước cửa, phía sau truyền đến tiếng Giang Mạt gọi. Lão đại phu quay đầu lại, thấy nàng đuổi tới, trong tay còn xách một chiếc hộp thức ăn, thấy hơi ngượng ngùng.
“Giang lão bản, y quán của ta cũng không xa, cô còn tiễn làm gì, không cần tiễn đâu.” Tiễn đưa khách sáo quá.
Giang Mạt đưa hộp thức ăn qua, “Hôm nay ta làm không ít đậu phụ, làm phiền ngài chạy một chuyến. Miếng đậu phụ này ngài mang về nếm thử, chấm tương là có thể ăn ngay, cũng không nhiều nhặn gì.”
Lão đại phu trong lòng cảm động rưng rưng. Ai da, thế này thì biết làm sao, càng lúc càng thích Đào Nguyên Cư mất thôi.
“Vậy thì…” Lão đại phu nhận hộp thức ăn, suy nghĩ hồi lâu, “Vậy thì lần tới ta đến mua kẹo hồ lô, sẽ mang hộp thức ăn trả lại cho cô.”
Mèo Dịch Truyện
Hắn định nói nếu có dịp Giang lão bản đến y quán, hắn nhất định sẽ không lấy tiền thuốc. Nghĩ lại thì, nói vậy thật chẳng may mắn chút nào. Phì phì phì. Hắn thà Thịnh Phi Hồng chạy đến y quán vài chuyến, cũng không muốn Giang Mạt phải tới. Thôi vậy. Vẫn là hắn tự mình nhọc công đôi chân già này, chạy đến Đào Nguyên Cư vài chuyến vậy.
“Không vội không vội, nếu ngài không có thời gian, cứ dặn d.ư.ợ.c đồng chạy một chuyến là được, không cần đích thân đưa tới.” Giang Mạt ôn tồn nói.
Hai người lại trò chuyện vài câu, Y Vĩ vội vã chạy đến gọi nàng, lão đại phu mới quay đầu về y quán.
Dược đồng đang lơ đãng phân chia d.ư.ợ.c liệu. Nghĩ đến sư phụ bị nha dịch khiêng đi, lòng vẫn còn lo lắng. Sư phụ lần này đi, chẳng biết còn có thể trở về không. Nếu không thể trở về, sư phụ nhiều năm nay độc thân không con không cái, y quán lớn như vậy biết phải làm sao đây?
“Tiểu Đồng!! Ngươi đặt đương quy vào đâu thế??”
Trước mặt vang lên một tiếng quát lớn. Dược đồng chợt bừng tỉnh, phát hiện mình lại trộn đương quy và bạch truật vào với nhau, kinh ngạc vội vàng chọn lọc. Loay hoay một hồi, hắn mới hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, ngài sao lại về rồi?”
“Sao, ta không thể trở về sao?” Lão đại phu đặt hộp thức ăn lên bàn.
Dược đồng cũng ghé sát vào xem, “Đương nhiên là có thể ạ, chỉ là nha dịch kia vì sao lại bắt sư phụ vậy?”
“Chỉ là một trận kinh hãi vô căn cứ thôi.” Lão đại phu mở hộp thức ăn ra, lộ ra bên trong một miếng đậu phụ trắng vuông vức đặt trong đĩa sứ xanh, bên cạnh còn có hai bát nhỏ tương chấm do Giang Mạt tự làm. Mùi tương thơm nồng nàn bay ra, xộc vào mũi hắn. Lão đại phu vừa hay chưa dùng bữa trưa, bụng lập tức kêu ùng ục, nhìn chằm chằm vào miếng đậu phụ mà mắt sáng rực.
“Đây là vật gì?” Dược đồng kinh ngạc, “Là món ăn do vị đại nhân nào ban thưởng sao?”
“Đại nhân nào ban thưởng chứ, đây là do Giang lão bản của Đào Nguyên Cư tặng đấy.” Lão đại phu bất mãn nói.
Dược đồng chợt hiểu ra, vươn tay định chạm vào, liền bị lão đại phu một chưởng đ.á.n.h bay đi. “Bỏ tay ra! Toàn sờ lung tung!!”
27_Lão đại phu nghĩ miếng to như vậy cũng không thể ăn được, muốn tìm con d.a.o cắt ra, nhưng quan sát kỹ lại phát hiện, đậu phụ đã được cắt ra rồi, chỉ là dán sát vào nhau, kẽ hở được giấu kín đáo, trông như một miếng nguyên vẹn. Hắn sờ một cây kim châm, cười hì hì, châm vào đậu phụ, liền **gắp** được một miếng nhỏ vuông vức.
“Ai da, thiếu mất một miếng nhỏ, trông có vẻ không còn đẹp mắt nữa rồi.”
Đậu phụ: “…”
Lớp tương chấm dưới đáy bát có màu nâu sẫm đậm đà, bên trên là thịt băm đã xào chín và dầu mè, chẳng biết đã dùng thủ pháp xào nấu gì mà vừa ngửi đã thấy thèm ăn. Miếng đậu phụ dính đầy tương chấm và thịt băm, cho vào miệng, hương thịt và vị cay nhè nhẹ lan tỏa.
Lão đại phu trợn tròn hai mắt. “Đây là mùi vị gì vậy?? Sao lại nóng rát như bị kim châm thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa qua cái vị cay nồng ấy, liền là cái mềm mại hòa quyện hương đậu, hầu như không cần hàm răng già của hắn dùng sức, khẽ ngậm một cái đậu phụ đã tan ra. Hương đậu phụ sau khi vỡ ra càng thêm nồng nàn, từ từ trượt xuống cổ họng vào dạ dày, hơi ấm uốn lượn lan truyền. Khi vị cay rút đi, hương đậu càng thêm thanh khiết và hậu ngọt, khiến người ta không nhịn được lại gắp thêm một miếng.
Yết hầu lão đại phu lên xuống liên hồi, còn chưa nuốt xong đã sốt ruột c.ắ.n miếng thứ hai, nước tương trượt xuống khóe miệng mà hắn cũng chẳng hay biết, chỉ cảm thấy miếng đậu phụ này tựa hồ có ma lực, ăn một lần từ miệng đến tận đáy lòng đều cảm thấy êm ái lại thỏa mãn.
“Sư phụ, có ngon không ạ?” Dược đồng chằm chằm nhìn. Trông sư phụ có vẻ ăn ngon lắm. Hắn cũng muốn ăn.
Lão đại phu cảnh giác bưng đĩa lên. “Không không không, không ngon, ngươi mau đi phân d.ư.ợ.c liệu!”
Dược đồng không buông tha, “Miếng đậu phụ lớn như vậy, ngài chia cho ta một miếng nếm thử đi.”
Lão đại phu nhíu mày, định nói gì đó, bên ngoài bỗng nhiên có người bị ngã gãy chân được khiêng vào, một đám người ùa vào y quán. Hắn đành phải đặt miếng đậu phụ xuống, chỉ huy đám người kia khiêng bệnh nhân vào giường trong nội thất.
Dược đồng thấy mọi người đã vào trong, lén lút học theo dáng vẻ của lão đại phu, dùng kim châm xiên đậu phụ ăn. Hắn chỉ lén lút nếm một miếng nhỏ. Miếng đậu phụ khá lớn, thiếu một miếng nhỏ chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
Hắn ăn một miếng. “Ưm? Dường như… đặc biệt ngon ấy chứ!!!”
Ăn thêm một miếng nữa đi. Một miếng là một miếng nhỏ, hai miếng cũng là một miếng nhỏ... “Hít… thêm một miếng nhỏ nữa, hắn thề đây là miếng cuối cùng rồi!!”
Lão đại phu xử lý xong vết thương cho bệnh nhân đã là một canh giờ sau đó, hắn định ra ngoài tiếp tục ăn món đậu phụ chấm tương mà mình hằng mong nhớ. Nào ngờ chỉ thấy con mèo mướp lớn mà hắn nuôi đang lười biếng nằm cạnh đĩa đậu phụ, mà trong đĩa thì đã trống rỗng từ lúc nào! Đến một mẩu đậu phụ vụn cũng không còn sót lại cho hắn!
Lão đại phu như bị sét đ.á.n.h ngang tai, lao tới tóm lấy con mèo mướp lớn ném ra ngoài. “Không được, con mèo này không thể giữ lại nữa! Lại dám ăn vụng!!”
Dược đồng chậm rãi nghiền d.ư.ợ.c liệu, chột dạ vùi mình vào cối đá. Chờ đến khi hắn lĩnh tháng lương này, nhất định sẽ mua vài xâu kẹo hồ lô thật ngon cúng cho sư phụ!
- Đào Nguyên Cư.
28_Giữa chừng xảy ra chuyện Thịnh Phi Hồng này, Lý công công cũng không thể ăn tiếp được nữa. Thực ra, hắn cũng đã ăn gần xong rồi. Có thể nói, trừ Thịnh Phi Hồng ra, ai nấy đều no nê, ngay cả Hàn Du cũng tranh thủ lúc bận rộn chạy vào bếp ăn vài miếng thịt **xốp** nhỏ và đậu phụ chấm tương.
Bạch Kiệu đặt thỏi bạc cuối cùng trong người lên bàn, một nhóm người trước sau lên xe ngựa rồi rời đi. Khách vừa đi, Y Vĩ liền không nén nổi nụ cười trên môi. Nàng ta sốt ruột kéo Giang Mạt, đem tất cả tiền thưởng trong người ra.
“Lão bản, cô xem này, hôm nay chúng ta được nhiều tiền thưởng quá chừng!” Những đồng nguyên bảo nhỏ và lá bạc đầy một nắm, cộng với tiền cơm bàn này, tổng cộng có hơn mười lượng.
Giang Mạt cũng vui mừng. Dù có chút chuyện không vui xen giữa, nhưng may mắn là cuối cùng cũng kiếm được tiền. Những vị khách như thế này tốt nhất là nên đến nhiều thêm vài bàn, chẳng mấy chốc nàng có thể kiếm đủ bạc để mua cửa hàng rồi!
“Ninh Ninh đâu rồi? Sao không thấy Ninh Ninh?” Giang Mạt chợt nhớ ra Tống Gia Ninh. Dường như từ khi Lý công công và đám người kia tới, đã không thấy cô bé đó nữa, chẳng biết chạy đi đâu rồi.
Y Vĩ: “Vừa nãy khi mấy vị đại nhân kia đến, ta thấy ám vệ bên cạnh Ninh Ninh dẫn nàng ta nhảy ra khỏi cửa sổ rồi.”
Giang Mạt: “???”
“Chắc là… không muốn làm phiền quý khách chăng?” Y Vĩ đoán.
Giang Mạt: “…Có lý.”