Dựa Vào Ẩm Thực Nắm Thắng, Cả Kinh Thành Đều Là Chỗ Dựa Của Ta

Chương 48



 

Tống Gia Ninh bên mình có người bảo vệ, không cần các nàng lo lắng. Oải Vĩ dọn dẹp bàn cơm thừa canh cặn, trước mắt không còn những kẻ phiền lòng kia, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm.

 

Giang Mạt đem một tảng đậu phụ lớn trong bếp cắt thành từng khối vuông nhỏ, đặt lên giá tre, định thử ủ thành chao. Điều kiện thời xưa có hạn, nàng cũng không biết có thể thành công chăng, cứ gắng sức thử một lần.

 

Bành sư phụ đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, vẫn không hiểu Giang Mạt đang làm gì. Hiện tại lại không có khách, miếng đậu phụ lành lặn, cớ gì lại phải cắt thành từng khối vuông nhỏ đặt lên giá tre?

 

Giang Mạt rửa sạch hai tay, lau khô vào khăn vải, từ trong hũ sành múc ra vài thìa muối hột, rải đều lên những miếng đậu phụ đã xếp ngay ngắn trên giá tre. Bành sư phụ tiến lại hai bước, mũi khẽ động đậy: "Bà chủ, rắc muối dày đặc thế này, chẳng lẽ là muốn muối dưa sao?" Chỉ khi muối dưa hắn mới dùng nhiều muối đến vậy.

 

"Đây là để sát khuẩn đậu phụ." Giang Mạt lại lấy rơm khô đã phơi trên bệ cửa sổ xuống, "Đợi khi muối ướp ra hết nước, sẽ phải dùng rơm để ngăn cách đậu phụ." Nàng rút một cái kéo ra, động tác thành thạo cắt rơm thành độ dài thích hợp, lót một lớp dưới đáy giá tre, giữa từng đôi đậu phụ cũng cẩn thận nhét rơm vào, "Rơm phải thông thoáng, có thể giúp đậu phụ từ từ mọc mốc."

 

Bành sư phụ hơi kinh ngạc, "Mọc mốc? Đậu phụ lành lặn mọc mốc, còn có thể ăn được sao? Sát khuẩn lại là gì?" Nấm mốc là gì? Tại sao phải diệt nó?

 

Giang Mạt im lặng một lát, "Đương nhiên có thể ăn được, ngươi chỉ cần nhớ kỹ các bước là ổn." Còn về vi khuẩn vi sinh vật, loại thứ phức tạp này, nàng có giải thích cả ngày đối phương cũng chưa chắc đã hiểu.

 

Từ góc tường nàng khuân ra một cái chum sành, lót một lớp lá sen khô dưới đáy chum, rồi trét một lớp muối vào trong chum sành. "Đợi khi đậu phụ mọc ra sợi nấm màu trắng, bọc với bột ớt và rượu trắng, bịt kín nửa tháng, hương vị sẽ rất tươi ngon. Bước này cũng không thể bỏ qua, vừa có thể sát khuẩn, lại vừa tạo hương vị nền cho chao."

 

Bành sư phụ trong lòng rất tò mò về món chao mà Giang Mạt nói, nhưng cũng có chút nghi ngờ. Thức ăn mọc mốc thật sự có thể ăn được sao? Trước giờ hắn biết cơm mọc mốc, rau mọc mốc thì không thể ăn được rồi, sẽ bị đau bụng. Chẳng qua sợi nấm không thể mọc ra ngay tức khắc, hắn đành tạm thời nén lại lòng hiếu kỳ, chăm chỉ làm việc.

 

Đào Nguyên Cư dọn dẹp xong bữa trưa, buổi chiều khách vẫn không nhiều. Đậu phụ là món mới, thực khách chủ động thử cũng không nhiều, đa phần đều là khách quen.

 

Giang Mạt trong lòng có chuyện bận tâm, sớm đã treo biển đóng cửa quán ăn, dẫn Oải Vĩ thẳng đến Thanh Lê Biệt Viện.

 

Phương quản sự đang dẫn vài người thợ tu sửa mái nhà vườn, vừa ngoảnh đầu đã thấy Giang Mạt với vẻ mặt vui vẻ chạy vụt qua, không khỏi ngạc nhiên hỏi.

 

Mèo Dịch Truyện

"Giang cô nương gặp chuyện vui gì mà lại hớn hở đến vậy?"

 

Giang Mạt dừng lại, tháo khăn che mặt, cong đôi mắt phượng nói: "Không có gì, chỉ là hai hôm nay gặp được quý khách, được ban thưởng thêm vài lá bạc, muốn mang đến Thiên Kim Lâu xem thử, liệu có thể mua được một tấm lụa đẹp hoặc một cây trâm xinh xắn chăng."

 

Trời đất ơi, nàng ngày ngày mặc những bộ y phục cũ mang về từ Giang phủ, sớm đã chán ngán rồi!! Cô gái nào mà chẳng thích những bộ váy áo xinh đẹp cùng trang sức nhỏ nhắn? Ở kiếp trước, nàng mỗi tháng nhận lương đều sẽ tự thưởng cho mình một món trang sức vàng. Nhìn bản thân xinh đẹp lộng lẫy, bản thân nó đã là một điều khiến nàng rất vui vẻ.

 

Phương quản sự bừng tỉnh ngộ, "Thì ra là vậy, chúc mừng Giang cô nương, mau đi đi."

 

Sau khi chào từ biệt Phương quản sự, Oải Vĩ mới đem những lời kìm nén trong lòng hỏi ra.

 

"Cô nương, người chẳng phải nói muốn đi nha hành mua người sao, sao lại thành đi Thiên Kim Lâu rồi?" Những ngày qua cô nương đã thay đổi rất nhiều, may một bộ y phục không hề rẻ, với sự hiểu biết của nàng về cô nương, vào Thiên Kim Lâu một chuyến, e rằng sẽ tốn hết quá nửa số bạc, lại còn phải duy trì chi tiêu của quán ăn, lấy đâu ra tiền dư để mua người chứ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không vội, không vội." Giang Mạt vọt vào phòng, lấy ra mấy hạt trân châu được đặt cẩn thận trong hộp, lớn nhỏ tổng cộng mười ba hạt, lớn hơn hạt đậu nành một chút, mang đến Thiên Kim Lâu vừa vặn có thể gia công thành vòng tay hoặc trâm cài tóc.

 

"Tổng cộng mười ba hạt, ta sẽ nhờ Thiên Kim Lâu làm một chiếc vòng tay và một cây trâm, ngươi đã theo ta bận rộn bấy lâu, cây trâm này coi như tiền công tháng của ngươi vậy."

 

Oải Vĩ thụ sủng nhược kinh, "Cái này, cái này sao được chứ?" Nàng vốn là nha hoàn Giang phủ đưa cho Giang Mạt, việc làm cho Giang Mạt là thiên kinh địa nghĩa, từ trước đến nay cũng chưa từng có tiền công tháng.

 

"Sao lại không được? Ngươi theo ta sẽ không phải chịu khổ đâu!" Giang Mạt không để Oải Vĩ nói thêm những lời cảm động thừa thãi, ôm lấy cái hộp nhỏ đựng trân châu kéo nàng ta thẳng đến Thiên Kim Lâu.

 

Đến Thiên Kim Lâu, nàng lấy trân châu ra nói rõ mục đích, rồi cùng chưởng quỹ trao đổi kỹ về kiểu dáng vòng tay. Giang Mạt muốn một chiếc vòng tay kiểu sao rơi, dây vàng mảnh, cứ cách một đoạn nhỏ lại điểm xuyết một viên trân châu, kiểu dáng này đeo trên cổ tay vô cùng đẹp mắt.

 

"Kiểu này rất tốn thời gian, thợ ở chỗ chúng ta chưa chắc đã làm được." Chưởng quỹ mặt đầy vẻ khó xử. Nếu chỉ là phức tạp, tốn chút thời gian là có thể làm ra được. Nhưng sợi dây này quá mảnh, không chỉ tốn thời gian mà còn đặc biệt thử thách tay nghề của thợ.

 

"Các ngươi cứ thử trước đi, nếu không làm được ta sẽ đổi kiểu khác." Giang Mạt nói.

 

Sau khi kì kèo một hồi lâu, cuối cùng tiền công cho một chiếc vòng tay và một cây trâm được ép xuống còn bảy lạng bạc. Cây trâm không đắt, chỉ hơn một lạng, vẫn là vòng tay đắt hơn, khiến Oải Vĩ xót của. Nhiều bạc như vậy, có thể mua thẳng thành phẩm rồi!!

 

Giang Mạt đi đi lại lại trong Thiên Kim Lâu, ánh mắt dán chặt vào những món trang sức bày biện trong tủ kính và lụa là trên kệ hàng.

 

Đôi khuyên tai ngọc lan chạm khắc từ ngọc dương chi, cánh hoa mỏng manh trong suốt, ánh lên vẻ dịu dàng ấm áp. Một tấm gấm vân màu trắng ánh trăng, hoa văn sen dây quấn dệt bằng chỉ bạc ẩn hiện thấp thoáng, khẽ chạm vào, cảm giác trơn mượt như nước xuân chảy qua kẽ tay.

 

Thiên Kim Lâu quả không hổ danh là tiệm vàng lớn nhất Giang Châu, thảo nào lại được các phu nhân tiểu thư nhà giàu có ưa chuộng đến vậy. Những món đồ tốt đẹp này ở tiệm vải hay tiệm bạc bình thường chưa từng thấy bao giờ.

 

Giang Mạt không tự chủ được xích lại gần, giọng nói mang theo vài phần mong đợi: "Chưởng quỹ, đôi khuyên tai này và tấm gấm vân kia bán thế nào?"

 

Chưởng quỹ cười tủm tỉm, nhưng cái giá được báo ra lại như một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Đôi khuyên tai mười lạng, tấm gấm vân còn có giá hai mươi lạng, mà đây còn chưa phải giá của cả một tấm vải.

 

Đầu ngón tay Giang Mạt cứng đờ giữa không trung, cả người nàng chợt biến thành cây cải thảo héo rũ. Nàng gắng gượng nở nụ cười lùi lại hai bước, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời.

 

"Đắt quá......" Oải Vĩ kêu lên. Các nàng vất vả kiếm bạc bấy lâu, còn không đủ để cô nương nhà mình may một bộ y phục ở Thiên Kim Lâu. Vừa rồi chiếc vòng tay và trâm bạc chỉ có bảy lạng, thoắt cái đã trở nên dễ chịu hơn nhiều.

 

Oải Vĩ thấy dáng vẻ thất thần của cô nương, không kìm được khẽ an ủi: "Cô nương, quán ăn của chúng ta vừa mới bắt đầu, sau này tiền bạc muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta tin người. Chúng ta không vội nhất thời, những cây trâm, vòng tay, khuyên tai xinh đẹp này, cùng với những bộ y phục, vải vóc kia, sớm muộn gì cũng sẽ là vật trong túi của người!"

 

Giang Mạt mím môi, đột nhiên nắm chặt cái hộp đựng trân châu trong tay, trong mắt bùng lên từng đốm lửa nhỏ: "Ngươi nói đúng, ta nhất định phải kiếm thật nhiều tiền! Đến lúc đó, những món trang sức lụa là này muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!"

 

Hừ! Chẳng qua chỉ là chút bạc thôi sao?! Vấn đề nhỏ! Lần sau trở lại Thiên Kim Lâu, nàng sẽ quét sạch tất cả những món đồ nàng vừa mắt!!