Dựa Vào Ẩm Thực Nắm Thắng, Cả Kinh Thành Đều Là Chỗ Dựa Của Ta

Chương 71



 

Lẽ ra nên vừa chuyện trò thân mật, vừa dùng bữa, chuyện trò là chính, ăn uống là phụ, ấy vậy mà giờ đây lại đảo ngược hoàn toàn. Suốt cả bữa tiệc, mọi người chỉ bàn tán xem món ăn ngon đến nhường nào, đám phu nhân quý tộc ăn đến bụng tròn vo, người nào người nấy tựa vào ghế không muốn nhúc nhích, món ăn trên bàn tiệc đều bị quét sạch.

 

Lý phu nhân có chút no căng, lười biếng nói: “No rồi, nếu có thêm chút đồ ngọt nữa thì thật tuyệt.”

 

“Nương, người nói gì vậy?” Lý Thư Nghi có chút tức giận.

 

Dù sao đây cũng là nhà người khác, các nàng đều là khách, sao có thể công khai đòi hỏi như vậy.

 

Ai ngờ lời còn chưa dứt, bên ngoài lại có một đám nha hoàn bước vào. Các nha hoàn tay bưng khay, trên khay đặt rất nhiều bát lưu ly đẹp đẽ, bên trong là món sữa hai lớp mà Giang Mạt đã chuẩn bị sẵn làm món tráng miệng sau bữa cơm.

 

Lý phu nhân kinh ngạc: “Thật sự có sao?”

 

Các nha hoàn nhẹ nhàng đặt bát lưu ly vào dòng nước, dòng nước liền nâng bát đến trước mặt mỗi người, ai nấy đều có phần. Bát sữa hai lớp khẽ rung rinh, lớp váng sữa trên bề mặt ngưng kết ánh lên vẻ bóng bẩy, được điểm xuyết thêm lá bạc hà và lạc rang giã nhỏ.

 

Lý phu nhân ghé sát lại, chóp mũi nàng đầu tiên đã bắt được một mùi sữa thơm ngọt ngào, tinh khiết và nguyên bản hơn cả trà sữa, khiến nàng thèm đến nỗi chẳng màng đến sự uể oải vừa rồi vì no căng, bưng một bát đến, trực tiếp dùng thìa bạc nhỏ chọc vỡ lớp váng sữa.

 

Một tiếng “phụt” khe khẽ, lớp váng sữa nứt ra. Lớp thạch sữa trắng ngần như ngọc ở dưới từ từ tràn ra, mịn màng như sương sớm.

 

Lý phu nhân múc một thìa đưa vào miệng, cảm giác mát lạnh mềm mượt lan khắp đầu lưỡi, vị sữa thơm nồng đậm đà không ngấy, vị ngọt vừa phải tan chảy giữa kẽ răng. Nàng chợt mở to mắt, không nói hai lời, lại vươn tay lấy thêm hai bát.

 

Lý Thư Nghi: “……” Không nỡ nhìn, thật sự không nỡ nhìn.

 

Ninh phu nhân ăn từng miếng nhỏ, đầu tiên ăn hết lớp lạc rang giòn thơm trên bề mặt, sau đó mới từ từ thưởng thức lớp thạch sữa bên dưới. Vị ngọt mát lạnh trượt xuống cổ họng, hơi nóng bốc lên từ địa long trong phòng cũng theo đó mà tiêu tán đi không ít.

 

Nàng kinh ngạc thốt lên: “Món tráng miệng này nhìn tuy giản dị, nhưng hương vị lại tầng tầng lớp lớp, có thể làm ra món ăn như thế này, quả thực quá đỗi tài tình.”

 

Các nha hoàn lại bưng đến mật hoa, ra hiệu có thể rưới lên sữa hai lớp. Lục Dĩ Dao nếm thử trước tiên, chất mật vàng óng từ từ thấm vào kẽ hở của thạch sữa, màu hổ phách trong suốt cùng màu trắng sữa đan xen thành những đường vân rực rỡ.

 

Nàng múc một thìa đã trộn mật hoa, hương thanh mát và hương sữa va chạm vào nhau, vị ngọt trở nên càng thêm nồng nàn. Ngon tuyệt hảo vậy!

 

Giang lão bản quả nhiên có tâm tư quá đỗi khéo léo!

 

Ô ô ô, sau này không có Giang lão bản thì nàng phải làm sao đây?

 

Mọi người nhao nhao làm theo, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng thìa bạc khẽ chạm vào thành bát lách cách. Lý phu nhân ăn đến cao hứng, ba hai miếng đã hết một bát, hoàn toàn chẳng màng đến phong thái của một phu nhân quý tộc, khiến mọi người không nhịn được bật cười.

 

Ninh phu nhân vẫn còn thòm thèm nói: “Một bát này đâu có đủ? Nếu có thể gói một ít mang về, đêm đói bụng ăn thì nhất định sẽ có một giấc mộng đẹp.”

 

Đợi đến miếng sữa hai lớp cuối cùng vào bụng, Lý phu nhân xoa xoa cái bụng tròn vo, thỏa mãn thở dài: “Bữa cơm hôm nay, từ trà sữa, đậu phụ non cho đến cánh gà cay, rồi lại đến món sữa hai lớp này, mỗi món đều khiến người ta kinh ngạc. Ta đã hiểu vì sao Dĩ Dao luôn miệng nhắc đến Đào Nguyên Cư rồi, ngày mai thế nào ta cũng phải đến Tát Kim Kiều, nếm thử hết những món ngon này!”

 

“Đâu có mỗi món nào, Lý phu nhân chẳng lẽ quên rồi sao, Lục phủ này có hai vị đại trù đó, còn có Giang Tam gia nữa.” Thịnh phu nhân nhắc nhở.

 

Lý phu nhân chợt bừng tỉnh, “À phải rồi, còn có Giang Tam gia.” Hầu như mỗi món ăn Lục Dĩ Dao đều nhắc đến Đào Nguyên Cư hai câu, xem ra nàng đã quên mất Giang Tam gia kia rồi.

 

Nhưng mà…… Nàng liếc nhìn mấy cái đĩa trống còn sót lại trên bàn, khó hiểu nói: “Rốt cuộc những món nào là do Giang Tam gia làm vậy?”

 

Trên tiệc một mảnh im lặng. Hỏi các nàng, các nàng cũng chẳng biết. Chỉ cứ ăn thôi, ai còn để ý là do ai làm chứ?

 

Ninh phu nhân che miệng cười khẽ, “Việc này đơn giản thôi, gọi quản gia đến hỏi một tiếng không phải là xong sao?” Nàng nhìn về phía Lục phu nhân, ý là hỏi ý kiến.

 

Lục phu nhân vô cùng bất đắc dĩ, đối mặt với một đám ánh mắt tò mò đầy hưng phấn, đành phải gật đầu đồng ý. “Được thôi, vậy ta sẽ gọi quản gia đến hỏi.” Nàng dặn dò nha hoàn hầu hạ phía sau đi gọi quản gia đến.

 

Những phu nhân ham chơi trước mặt này lại không kìm được nữa.

 

“Ta đoán món tứ hỉ viên kia là do Giang Tam gia làm!”

 

“Ta thấy bát canh kia giống.”

 

“Ta đoán là sườn xào chua ngọt!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mọi người ăn ý tránh tất cả các món mà Lục Dĩ Dao đã nhắc đến là từ Đào Nguyên Cư, chuyên chọn những món mà Lục Dĩ Dao chưa lên tiếng.

 

Lục Dĩ Dao và Ninh Như Yên cũng thì thầm nhỏ tiếng. “Ta cảm thấy những món này đều là do Giang lão bản làm.”

 

Ninh Như Yên kinh ngạc, “Không phải chứ? Vậy món ăn của Giang Tam gia đi đâu rồi?”

 

“Ta cũng không biết.” Đây chính là điều mà Lục Dĩ Dao đang thắc mắc và không chắc chắn. Trực giác của nàng mách bảo rằng những món này đều do Giang Mạt làm, nhưng cũng không thể nghĩ ra món ăn của Giang Tam gia đã đi đâu.

 

Tiếng hô hào bên tai bỗng nhiên lớn lên. “Ta chính là cảm thấy con cá vược này là do Giang Tam gia làm!!” Người hô là Thịnh phu nhân, nàng có chút tức giận nhìn chằm chằm Lý phu nhân, hai người có vẻ sắp cãi nhau.

 

Thịnh gia và Lý gia không tính là thân thiết lắm, bề ngoài duy trì khách sáo, nhưng trong lòng thì hận không thể rũ bỏ nhau từ tám trăm năm trước. Lý phu nhân tủm tỉm cười, “Ừm, người nói đúng, người nói gì cũng đúng cả.” Một bộ dáng lười biếng chẳng thèm chấp nhặt với nàng ta.

 

Lý Thư Nghi: “……”

 

Thịnh phu nhân càng nhìn càng tức giận. “Ngươi không tin??”

 

Lý phu nhân: “Đâu có, ta nào dám chứ?”

 

Thịnh phu nhân: “……” Nàng nén giận trong lòng, “Nếu ngươi không tin, có dám cùng ta đ.á.n.h cược, xem đĩa cá này là do ai làm không?” Thịnh phu nhân tiện tay rút một cây kim bộ diêu trên đầu xuống ném lên bàn làm vật đặt cược.

 

“Dám chứ, có gì mà không dám.” Lý phu nhân từ eo tháo chiếc ngọc bội vừa mua đặt lên bàn, “Ta sẽ cược đĩa cá vược này là do Giang lão bản làm.”

 

Thịnh phu nhân khẽ hừ, “Một bàn thức ăn cũng chỉ có chừng này, ngươi thua chắc rồi.” Nàng đã tính toán, trừ những món chay và những món Lục Dĩ Dao đã nhắc đến, số còn lại ít nhất cũng có hơn một nửa là do Giang Tam gia làm, nếu không thì uổng phí cái danh lừng lẫy của Giang Tam gia rồi.

 

Những người khác có người đang xem kịch, cũng có người đang xì xào bàn tán xem ai sẽ thắng.

 

Lục quản gia vội vàng chạy đến, thấy không khí trên bàn ăn nghiêm túc, có chút không hiểu vì sao. Không phải đang ăn cơm rất vui vẻ sao, xem ra cũng đã ăn xong rồi, sao không khí lại nặng nề như vậy?

 

Lục phu nhân giơ tay gọi y, “Quản gia mau đến đây, nói cho hai vị phu nhân biết, món cá vược hấp kia, là do vị đại trù nào làm?” Thật là phiền lòng quá đi. Một bữa tiệc thọ tốt đẹp đang dùng bữa, cãi cọ làm gì chứ.

 

Lục quản gia ngẩn người, nhìn Thịnh phu nhân và Lý phu nhân, trong lòng có chút hiểu ra, cung kính đáp: “Cá vược hấp là do Giang lão bản làm.”

 

Mọi người nhìn nhau.

 

Lý phu nhân liền cười tươi, “Ta thắng rồi!”

 

Thịnh phu nhân vẫn không cam lòng hỏi: “Giang lão bản mà ngươi nói, là Giang lão bản của Đào Nguyên Cư sao?”

 

Lục quản gia: “Chính là vậy.”

 

“Vậy ngươi nói cho ta biết, một bàn thức ăn này, có mấy món là do Giang Tam gia làm?”

 

Lục quản gia không cần nhìn cũng đáp: “Tiền viện bỗng có quý khách đến, e rằng là cố nhân của Giang Tam gia, đặc biệt đến để thưởng thức tay nghề của Giang Tam gia, lão gia chúng ta sợ thức ăn chuẩn bị không đủ, liền điều tất cả các món do Giang Tam gia làm sang tiền viện rồi, tiệc ở hậu viện bên này do Giang lão bản của Đào Nguyên Cư phụ trách.”

 

Ninh phu nhân kinh ngạc vui mừng, “Vậy ra một bàn này, đều là do Giang lão bản làm!” Việc này cũng quá tốt rồi!

 

Giang Tam gia nói cho cùng cũng là người Kinh thành, đợi sau tiệc thọ Lục gia là y sẽ quay về Kinh thành, món ăn y làm dù có ngon đến mấy mình cũng không thể ăn được. Còn món Giang lão bản làm thì khác, mình chỉ cần ra khỏi cửa là có thể ăn được, chẳng phải sướng sao?

 

Lục quản gia đang định nói phải, ánh mắt chợt liếc thấy mấy đĩa bánh hấp ở giữa gần như không ai động đến, liền chần chừ một chút. “Cũng không phải, mấy đĩa bánh hấp kia là do Giang Tam gia làm.”

 

Xung quanh tức thì im lặng như tờ.

 

Bánh hấp? Vậy cái bánh hấp đó có ai ăn qua chưa? Bánh quy nhỏ đều bị giành hết rồi, bánh hấp lại chẳng ai thèm nhìn đến một cái, chẳng lẽ điều này còn chưa nói lên được điều gì sao?

 

Lục quản gia nhìn đám phu nhân quý tộc này, hỏi Lục phu nhân: “Phu nhân còn có việc gì khác không? Nếu không, bên tiền viện lão gia vẫn đang chờ lão nô dẫn người lên món đó.” Tiền viện toàn là nam tử, trên tiệc sẽ uống rượu trước rồi mới dùng cơm, nên hiện tại chỉ lên một ít thức ăn nguội nhắm rượu, đợi khi rượu đã uống kha khá rồi mới lên món nóng. Tính toán thời gian, cũng sắp đến lúc lên món nóng rồi.

Mèo Dịch Truyện

 

Lục phu nhân xua tay, “Không có việc gì nữa, ngươi cứ tự đi đi.” Lục quản gia cáo lui, liền đi một chuyến đến phòng bếp, đích thân dẫn các tiểu tư lên món.