Dựa Vào Ẩm Thực Nắm Thắng, Cả Kinh Thành Đều Là Chỗ Dựa Của Ta

Chương 93



 

“Thiên Kim Các?” Mấy nha đầu đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. “Là Thiên Kim Các nổi danh lừng lẫy kia sao? Cái nơi mà nhiều phu nhân, cô nương đều thích đến mua trang sức, vải vóc đó ư?”

 

“Không sai, chính là nơi đó.” Uyên Vĩ khẳng định.

 

“Oa! Cô nương cũng thật tốt bụng quá đi! Ta nghe nói y phục ở trong đó đều rất hợp thời.” Thanh Cam hớn hở nói.

 

“Nghĩ gì vậy, chúng ta đến đây là để làm việc chứ đâu phải để hưởng phúc.” Lệ Chi khẽ trách muội muội.

 

Thanh Cam thè lưỡi.

 

“Ý cô nương là sau này chúng ta ở Đào Nguyên Cư đều phải mặc y phục giống nhau, để thực khách nhìn thấy sự chỉnh tề, sạch sẽ, lưu lại ấn tượng tốt.” Uyên Vĩ nhắc nhở, “Đợi khi Đào Nguyên Cư làm ăn phát đạt, còn sẽ cấp cho chúng ta những vật phẩm khác, mọi người đều phải ghi nhớ ơn đức của cô nương.”

 

“Uyên Vĩ tỷ tỷ cứ yên tâm đi.” Thanh Cam vỗ n.g.ự.c cam đoan, “Nếu có ai dám nói cô nương không tốt, ta sẽ là người đầu tiên không chấp thuận!”

 

“Được rồi được rồi, cô nương nói chúng ta trang điểm xinh đẹp một chút, nàng nhìn cũng sẽ thấy vui vẻ hơn. Lát nữa chúng ta hãy xem nên búi kiểu tóc nào phối với y phục thì sẽ đẹp hơn.”

 

Lâm Tố Hà thấy các nàng nói cười, trong lòng có chút hâm mộ.

 

Nàng mập như vậy, mặc y phục nào cũng không đẹp.

 

Nếu như nàng cũng có thể gầy đi một chút thì tốt biết mấy.

 

Giang Mạt xách một ấm trà ấm vào cửa, Lệ Chi liền vội vàng đưa tay đón lấy đặt lên bàn.

 

“Các ngươi đã thu dọn gần xong chưa?” Nàng quay người đ.á.n.h giá căn phòng, trên tường đã treo những chiếc khăn tay thêu của Uyên Vĩ, mép khăn còn điểm xuyết vài chùm tua rua nhỏ xinh, trong góc chất đống mấy chiếc rương gỗ hé mở, ẩn hiện thấy bên trong là những bộ y phục xếp gọn gàng.

 

“Gần xong rồi,” Uyên Vĩ vỗ vỗ bụi trên tay, mắt sáng lấp lánh, “Tố Hà vừa mới về chưa kịp nghỉ ngơi, nàng ở Giang Châu lâu như vậy, hành lý lại chỉ có một gói nhỏ.”

 

Xem ra vị vị hôn phu kia của nàng quả thực không phải người biết thương xót.

 

Lâm Tố Hà trở nên căng thẳng, muốn nói rằng nàng chỉ cần hai bộ y phục để thay giặt là đủ, những thứ khác cũng không cần.

 

Giang Mạt lại không để ý đến những điều này, “Ta đã nấu một ít trà ấm, các ngươi chia nhau uống cho ấm thân.”

 

“Cô nương thật tốt!” Uyên Vĩ là người đầu tiên chạy tới, lật tìm chén trà rót trà ấm, động tác vô cùng tự nhiên, không hề có chút xa cách giữa chủ tớ.

 

Những người khác so với nàng thì có chút câu nệ.

 

Thanh Cam thực sự hiếu kỳ về món trà ấm đó, cứ thập thò đầu óc không kìm nén được, là người thứ hai đi theo.

 

Cách ấm trà, vẫn có thể ngửi thấy mùi vị chua ngọt tỏa ra từ trà ấm.

 

Uyên Vĩ rót cho mỗi người một chén.

 

Lâm Tố Hà vừa nhận chén trà, đã bị mùi chua ngọt đó quyến rũ đến mức nuốt nước bọt.

 

Nàng từ nhỏ khẩu vị đã rất tốt, sau khi quen biết Tiêu Cẩn, vì muốn giảm cân mà liên tục ăn kiêng, đã không biết lần trước buông thả ăn uống là khi nào. Giờ phút này, ôm chén trà ấm, nhìn Uyên Vĩ ung dung uống mà mày mắt rạng rỡ, chợt cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

 

“Sao vậy? Không hợp khẩu vị ư?” Giang Mạt thấy nàng không động đậy, nhướng mày hỏi.

 

“Không có, rất ngon.” Lâm Tố Hà vội vàng uống một ngụm lớn.

 

Trà ấm lướt qua cổ họng, một vị ngọt dịu dàng trôi xuống, lại ẩn hiện chút vị đắng nhẹ của trần bì, vị đắng vừa chạm đầu lưỡi, đã bị vị ngọt hậu lan tỏa theo sau đè nén xuống, dòng nhiệt ấm áp từ lồng n.g.ự.c lan ra, ngay cả những đầu ngón tay tê cóng cũng ấm áp trở lại.

 

Đôi mắt nàng vô cớ nóng lên.

 

Giang Mạt liếc thấy đôi mắt nàng ửng hồng, không truy hỏi, chỉ đẩy một đĩa mứt vừa chiên tới trước mặt nàng.

 

“Ăn kèm với món này, trà ấm sẽ càng thêm đậm đà hương vị.”

 

Nàng quay đầu nói với Uyên Vĩ và những người khác, “Mau chóng thu dọn đi, chỉ có hôm nay một ngày để các ngươi nghỉ ngơi, ngày mai đều phải đến Đào Nguyên Cư làm việc.”

 

Mấy nha đầu cảm ơn, vây quanh bàn nhỏ nhấm nháp trà.

 

Hai tỷ muội song sinh đến muộn, từ trước tới nay chưa từng ăn cơm và uống trà do Giang Mạt nấu.

 

Thanh Cam vừa uống một ngụm đã trợn tròn mắt, chén trà trong tay suýt chút nữa không cầm vững.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Oa ——!! Trà ấm này thật ngon quá chừng!!

 

Nàng tặc lưỡi, lại nốc một ngụm lớn, chóp mũi nhanh chóng rịn ra những hạt mồ hôi li ti.

 

“Tỷ tỷ tỷ tỷ! Trà này ngon quá! Ta từ trước tới nay chưa từng uống loại trà này!”

 

Lệ Chi chậm rãi nhấm nháp, mày mắt đều trở nên dịu dàng: “Bên trong hình như có cho long nhãn và hồng táo, uống vào cả người đều sảng khoái, cô nương tài nghệ thật tinh xảo.”

 

Cảm giác mệt mỏi vì vừa rồi thu dọn đồ đạc đều đã tan biến hơn nửa.

 

Vị trà cũng rất tuyệt, chua mà không chát, tự có vị ngọt, theo nàng thì, cũng chỉ có những gia đình quyền quý mới có thể thưởng thức.

 

Không ngờ chủ nhân mới của các nàng lại có thể làm ra món này.

 

Chén trà trong tay Uyên Vĩ vẫn còn bốc hơi nóng, nàng đầy vẻ kiêu hãnh, “Phải không? Các ngươi là chưa từng ăn cơm do cô nương nấu, cô nương của chúng ta tài nghệ tốt lắm đó! Một chút trà ấm nhỏ nhoi tính là gì!”

 

Lâm Tố Hà cúi đầu lại nhấp một ngụm.

 

Vị chua ngọt vừa vặn ấy khiến nàng nhớ về nước sơn tra do bà ngoại nấu khi còn nhỏ, chỉ là trà này càng thêm ôn nhuận, uống vào rồi, đáy lòng một cỗ nhiệt ý trào dâng, tựa như có thứ gì đó nhẹ nhàng xoa dịu đáy lòng.

 

Thanh Cam liếc thấy mứt trên bàn, vươn tay véo một viên bỏ vào miệng, ngay lập tức bị vị chua ngọt mạnh mẽ đó làm cho ‘ừ’ một tiếng kinh ngạc: “Đây là… mơ trần bì ư? Lớp đường phủ bên ngoài thật mịn, lại thêm thịt mơ kết hợp với trà uống vào quả thực tuyệt diệu!”

 

Trong lúc nàng nói chuyện lại véo thêm một viên, má phồng lên, giống như một chú sóc nhỏ đang ăn vụng.

 

Lệ Chi cũng nếm thử một viên, ngậm trong miệng để từ từ tan ra.

 

Mơ muối rất ngon, không hề có chút vị chát nào, chua mà có ngọt, còn mang theo hương trần bì, uống một ngụm trà rồi nhai một miếng mơ, trong miệng lại vừa thanh sảng vừa dễ chịu.

 

Quả thực là cực phẩm.

Mèo Dịch Truyện

 

Giang Mạt nhìn vẻ hân hoan giữa mày mắt các nàng, khóe môi cong lên: “Nếu thích thì cứ ăn thêm đi, trong hũ còn khá nhiều, sau này cứ đặt trên quầy, làm việc mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra để giải tỏa mệt nhọc.”

 

Thanh Cam lập tức hoan hô một tiếng, lại vớ lấy hai viên bỏ vào miệng, nói lắp bắp: “Cô nương cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp người quản lý Đào Nguyên Cư đâu vào đấy!”

 

Nếu không thì thật uổng công cô nương đã ban cho các nàng những viên mứt ngon lành đến vậy!

 

Lâm Tố Hà lặng lẽ nhón một viên mứt, bỏ vào miệng.

 

Vị chua ngọt bùng nổ trên đầu lưỡi, kết hợp với sự ôn nhuận của trà ấm, lại khiến nàng nảy sinh một cảm giác thư thái đã lâu không gặp.

 

Nàng nhìn Uyên Vĩ và Thanh Cam tranh giành miếng mứt cuối cùng đến đỏ mặt tía tai, nhìn Lệ Chi lặng lẽ ăn vụng miếng mứt mình giấu đi, cảm thấy những ngày tháng như vậy còn đáng tin cậy hơn nhiều so với việc ở thư viện cẩn trọng hầu hạ Tiêu Cẩn.

 

“À phải rồi Tố Hà,” Giang Mạt ôm ấm trà ấm, “ngươi biết số học không?”

 

“Biết một chút.” Lâm Tố Hà cẩn trọng nói.

 

Nàng tuy học hành không tốt, nhưng số học vẫn được.

 

Trước đây ở nhà thường xuyên giúp phụ thân thu tiền quản sổ sách, sau này đến thư viện cũng đã học qua một ít.

 

“Vậy thì ngươi giúp Thanh Cam bán trà sữa đi, nàng ấy không biết nhiều chữ, ngươi vừa hay có thể giúp một tay, ở bên cạnh thu bạc.”

 

Lâm Tố Hà sững sờ: “Ta? Ta có làm được không?”

 

Nàng không ngờ Giang Mạt vừa đến đã giao trọng trách, đem công việc thu bạc giao cho nàng.

 

“Có gì mà không làm được,” Giang Mạt nháy mắt với nàng, “chỉ cần ghi lại bán được bao nhiêu ly, thu được bao nhiêu bạc, nếu có sai sót thì còn có ta đây.”

 

Dù sao cũng là người từng đọc sách, cho dù có kém đến mấy, cũng mạnh hơn người chưa từng đọc sách.

 

Được kỳ vọng lớn, Lâm Tố Hà bị ánh mắt mong đợi của Giang Mạt nhìn chăm chú, không muốn làm nàng thất vọng, đành c.ắ.n răng chấp thuận.

 

“Được, ta sẽ thử.”

 

Giang Mạt liền nở nụ cười.

 

“Vậy thì giờ đây chỉ còn chờ bốn ngày sau trà sữa ra mắt rồi, mấy ngày nay ta sẽ làm thêm một ít món ăn vặt khác, tặng cho khách mua trà sữa dùng thử.”