“Uống được rồi.” Giang Mạt ôn tồn dặn dò, “Mỗi người một bát, uống xong thì tiếp tục làm việc.”
Tống Gia Ninh hoan hô một tiếng: “Tỷ tỷ thật tốt!” Nàng nhào tới uống trà sữa.
Không lâu sau, trong phòng bếp một mảnh kinh ngạc.
Bến tàu Giang Châu.
Thuyền nhà họ Hứa từ từ cập bến.
Trên thuyền, một đám trẻ con ồn ào chạy vút xuống, đứa lớn nhất chừng bảy tám tuổi, nhỏ nhất thì bốn năm tuổi, Hứa Tiểu Bảo cũng ở trong số đó.
Hứa Truyền Hoa chầm chậm đi theo sau xuống thuyền, vừa xem công nhân bốc dỡ hàng xuống, vừa thấy mấy đứa trẻ chạy xa, cất cao giọng gọi: “Tất cả chậm lại chút, đừng chạy nhanh như vậy!”
Mấy đứa trẻ dường như nghe thấy, liền đứng yên tại chỗ không chạy tiếp, mà vây thành một vòng không biết xì xào to nhỏ gì.
“Hứa Tiểu Bảo, nghe nói Giang Châu có Thụy Phúc Lâu, bánh ngọt ở đó ngon lắm, ngươi đi qua chưa? Ta mang theo tiền đồng, chúng ta đi mua đi!”
Hứa Nhạc sáu tuổi từ trong lòng móc ra một cái túi thêu, bên trong là tiền đồng nặng trịch, đặt trên bàn tay nhỏ bé trông đầy đặn.
Mấy người bạn nhỏ đồng loạt kinh hô, bảy mồm tám lưỡi mở lời.
“Oa, nhiều tiền đồng quá!”
“Ta cũng mang theo, nhưng nương ta chỉ cho ta một xâu, có mười đồng tiền thôi, dặn ta tiêu ít lại.”
“Ta cũng vậy, cha ta nói trời đông giá rét, bảo ta ra ngoài chơi thì nhớ mua trà ấm cho mọi người, cho ta ba mươi đồng tiền đó.”
“Cha nương ta không cho ta tiền đồng, nhưng ta mang theo tiền tiêu vặt của mình!” Hứa Tửu Tửu lật tay, cũng móc ra một cái túi tiền đáng yêu, tròn xoe.
Hứa Tiểu Bảo nhìn đến hoa cả mắt, lập tức hâm mộ đến tệ.
Ôi ~ Cha nương ta thật là keo kiệt, bình thường không cho ta tiền tiêu vặt.
Vào dịp lễ tết, chú thím đến phát bao lì xì cho ta, nương còn đòi lại! Cùng lắm chỉ để lại cho ta hai đồng tiền.
“Nhanh nhanh, Tiểu Bảo dẫn đường, ta mời mọi người ăn điểm tâm của Thụy Phúc Lâu!” Hứa Nhạc vỗ vỗ n.g.ự.c nhỏ nói.
Hứa Tiểu Bảo vừa nghe, đang định đồng ý, trong đầu lại chợt lóe lên bóng dáng của Đào Nguyên Cư.
Nó vặn vẹo nói: “Có thể đổi một nhà khác không? Ta ăn Thụy Phúc Lâu rồi, không ngon lắm đâu.”
Hứa Nhạc: “???” Gương mặt nhỏ bé của nàng ta vô cùng kinh ngạc: “Cha nương ta nói, Thụy Phúc Lâu là tiệm bánh ngon nhất, ngươi vậy mà còn chê không ngon sao?”
Hứa Tửu Tửu kéo tay huynh trưởng nhà mình: “Nương ta cũng nói Thụy Phúc Lâu ngon.”
Hứa Tiểu Bảo nghiêm trang lắc đầu: “Họ nói ngon là vì chưa ăn món nào ngon hơn thôi, ta từng ăn một quán ăn ngon hơn nhiều, ta dẫn các ngươi đi nhé, ở đó có kẹo hồ lô, còn có bánh quy nhỏ nữa! Chúng ta có thể vừa mua vừa ăn khi đi dạo phố, ta dẫn đường cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi chỉ cần mời ta ăn một xâu là được rồi!”
“Kẹo hồ lô là gì?”
“Bánh quy có ngon bằng Phù Dung Cao không?”
“Thật hay giả đây? Vạn nhất không ngon thì sao?”
“Không ngon, các ngươi cứ đ.á.n.h ta!” Hứa Tiểu Bảo không nghĩ ngợi gì.
Mỹ thực do tỷ tỷ xinh đẹp làm sao có thể không ngon chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được! Nếu không ngon, ngươi phải mời chúng ta ăn điểm tâm của Thụy Phúc Lâu!” Hứa Nhạc nói.
Hứa Tiểu Bảo mặt cứng đờ, toàn thân không có một đồng tiền nào, hắn c.ắ.n răng đồng ý.
“Không thành vấn đề!”
Hắn liếc nhìn chiếc túi tiền trong tay Hứa Nhạc, chợt nhận ra mình không thể không có tiền đồng trong tay.
Hắn là nam nhân mà! Nam nhân trong tay không có chút tiền thì sao được chứ??
Nó quay đầu thấy nương mình tụt lại phía sau khá xa, Hứa Tiểu Bảo nói với mấy người kia: “Các ngươi chờ một lát, ta đi nói với nương một tiếng!”
Rồi bước những bước chân ngắn ngủn chạy đến trước mặt Hứa Truyền Hoa.
“Nương! Con muốn dẫn đường ca đường muội đi Đào Nguyên Cư, ăn kẹo hồ lô và bánh quy nhỏ!”
Hứa Truyền Hoa tối sầm mắt.
“Đi Đào Nguyên Cư gì chứ, cứ quanh quẩn gần đây dạo chơi là được rồi!”
Tổng cộng năm đứa trẻ, kẹo hồ lô đắt như vậy, nếu mỗi đứa đều như con trai mình, ăn liền hai ba xâu, hôm nay nàng ta phải "đại xuất huyết" rồi.
Hứa Tiểu Bảo liếc nhìn sắc mặt Hứa Truyền Hoa, lén lút ghé sát vào thì thầm: “Nương, đường ca đường muội họ đều mang tiền đồng rồi, không cần chúng ta móc tiền đâu, còn nói muốn mời con ăn kẹo hồ lô, tay con cũng có chút tiền tiêu vặt để dự phòng nhỉ, chờ họ mời con ăn kẹo hồ lô, con sẽ chia nửa xâu cho nương!”
Hứa Truyền Hoa giơ tay ra vẻ muốn nhéo tai nó.
“Đường ca đường muội ngươi đi chơi cùng chúng ta, nếu ta thật sự để một đám trẻ con như chúng nó tự móc tiền mua quà vặt, sau này các chú bác nhà ngươi sẽ nhìn nhà chúng ta thế nào chứ, chỉ biết gây thêm phiền phức! Không cho đi!”
Trời ạ, dẫn hậu bối ra ngoài mà còn bắt hậu bối tự móc tiền mua quà vặt, mặt mũi nàng ta không cần sao?
Hứa Tiểu Bảo bĩu môi.
“Nhưng mà con đã nói với họ rồi, nếu nương không cho đi nữa, sau này họ nhất định sẽ xì xào bàn tán về nhà chúng ta, nói rằng khó khăn lắm mới đến Giang Châu chơi một chuyến, mà nhà chúng ta lại không hiếu khách, không dẫn họ đi chơi, có lẽ là tiếc bạc sợ tốn tiền.”
Trán Hứa Truyền Hoa giật giật.
“Ai sợ chứ?!”
Hứa Tiểu Bảo cẩn thận từng li từng tí, đảm bảo: “Thế này đi nương, con chỉ dẫn họ đi mua kẹo hồ lô thôi, bánh quy nhỏ không cần nữa, chúng ta mua xong là đi ngay, không chần chừ một khắc nào!”
Hứa Truyền Hoa hít sâu một hơi, trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu chỉ mua kẹo hồ lô, mỗi người một xâu dường như cũng có thể chấp nhận được.
“Vậy các ngươi chỉ được mỗi người một xâu thôi, biết chưa?”
“Nương cứ yên tâm đi ạ! Có con ở đây mà! Con sẽ trông chừng bọn họ!” Hứa Tiểu Bảo mày râu rạng rỡ, xòe bàn tay nhỏ ra.
Hứa Truyền Hoa cảm thấy có chút xót xa.
Mèo Dịch Truyện
“Ngươi tự đi lên thuyền lấy tiền đồng đi, ta phải trông chừng công nhân, không cho phép đường ca đường muội ngươi trả tiền đâu, mua xong thì mau quay về!”
Hứa Tiểu Bảo thoắt cái đã chạy vào khoang thuyền.
Hắn biết nương bình thường có một cái hòm tiền nhỏ, thích để một ít tiền đồng thường dùng, đôi khi tiền bán cá cũng để vào đó.
Hứa Tiểu Bảo từ trong tủ đầu giường cậy ra cái hòm tiền nhỏ, ôm lấy rồi chạy mất.