Nàng cảm thấy Hoắc đại nhân này dường như vô cùng vui mừng, sải một bước dài như vậy cũng không sợ sơ ý té ngã, chỉ biết thở dài ngao ngán ——
Đại nhân vui vẻ như thế, có thể thấy rằng vẫn chưa dứt sắc tâm đối với nàng!
"Hoắc đại nhân." Tống Anh lạnh mặt, quyết định đẩy người ra xa.
Hoắc Triệu Uyên hơi sửng sốt, sau đó nhớ ra Tống tiểu thư này không thích diện mạo của mình thì cũng không lấy làm lạ về thái độ của nàng, chỉ nói: "Tống tiểu thư tới rồi sao? Mau vào đi, các vị cao tăng đã chờ lâu rồi đấy."
Hắn cũng muốn xem các cao tăng sẽ nói gì.
Thân phụ chính khí, yêu ma quỷ quái không dám đến gần?
Có lẽ là vậy nhỉ?
Hoắc Triệu Uyên đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Tứ Tượng, ngay sau đó có năm, sáu cô nương từ bên ngoài đi đến trước cửa viện. Bọn họ đều ăn mặc bình thường, diện mạo mỗi người mỗi vẻ, có người xấu xí, cũng có người cực kỳ xinh đẹp.
"Tống tiểu thư chớ trách." Hoắc Triệu Uyên chỉ nói một câu như thế, không giải thích gì thêm.
Tống Anh cũng không hỏi, suy nghĩ một chút rồi vẫn nhấc chân đi vào.
Ở nơi cửa Phật, cho dù có nhìn ra cái gì thì có lẽ cũng sẽ không đến mức đốt lửa thiêu người đúng không?
Tính cả Tống Anh thì có tổng cộng bảy cô nương cùng lúc bước vào đại điện. Các cao tăng vẫn vô cùng bình tĩnh, tiếp tục gõ mõ đọc kinh, dường như không nhìn thấy bọn họ.
"Chư vị đại sư có thể xem thử tướng mạo của các vị cô nương này không?" Lời của Hoắc Triệu Uyên nghe thì khách khí nhưng lại mang thái độ không cho phép từ chối.
Tống Anh đã sớm tháo mũ có rèm xuống. Tuy rằng trên mặt nàng có sẹo nhưng ở đây cũng có một, hai cô nương khác không có dung mạo như ý, thế nên khuôn mặt của nàng cũng không có gì đặc biệt.
Những đại sư đó nghe thấy vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn qua.
"Như vậy đi, các đại sư khoan hãy lên tiếng, ta sẽ cho người mang giấy bút lên, nếu có người thân phụ chính khí, không sợ tà ma thì xin các ngươi viết ra để ta xem thử xem các ngươi có viết cùng một người hay không." Hoắc Triệu Uyên nói thêm.
Tống Anh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Có phải Hoắc đại nhân này quá không có mắt nhìn rồi không?
Nhất định muốn làm khó dễ các vị đại sư sao?! Lại còn chơi trò kiểm tra này nữa chứ?!
Nhưng mà... cũng rất k.ích th.ích đó. Lỡ như các cao tăng bị vả mặt tập thể thì lại càng thú vị hơn!
Tống Anh không để lộ cảm xúc gì lên mặt để tránh gây chú ý, còn các cao tăng vậy mà cũng vô cùng phối hợp, không ai nói gì, thản nhiên nhận lấy giấy bút.
Thân phụ chính khí?
Tống Anh cảm thấy cơ thể nàng mang đầy yêu khí, có thể bốc lên tận trời.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, mùi đàn hương nhẹ nhàng cũng bắt đầu trở nên gay mũi.
Hoắc Triệu Uyên cho các cao tăng cơ hội quan sát các nàng nên một khắc, sau đó mới lên tiếng: "Các đại sư đã có quyết định chưa?"
Mấy vị cao tăng gật đầu, đều đã viết xong.
Ngay sau đó, Hoắc Tứ Tượng thu lại giấy bút, đưa giấy cho Hoắc Triệu Uyên. Hắn mở ra nhìn, sau khi xem xong thì cau mày, trông vô cùng nghiêm túc.
"Ý của các đại sư là... các vị cô nương khác đều bình thường không có gì kỳ lạ, chỉ có mình nàng là không giống người thường?" Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc hỏi.
Các đại sư khẽ gật đầu: "Cô nương này không phải người có nhiều công đức, tướng mạo cũng không hề đặc biệt, nhưng khí thế trang nghiêm có thể trấn áp được yêu ma, tốt hơn việc không sợ yêu ma. Ngoài ra, thứ mà cô nương này đeo trên cổ tay cũng là thứ tốt. Sừng trâu là cực dương mà yêu ma lại là cực âm, nếu cô nương đeo lâu dài thì rất tốt cho cơ thể."
Không nói quỷ hồn quấy phá mà là âm khí có thể khiến người ta không khoẻ. Sinh lão bệnh tử trên đời, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người qua đời, khó tránh khỏi có chút âm khí tồn tại, nếu người thường tiếp xúc nhiều sẽ có thể sinh bệnh, xảy ra trường hợp trúng tà.
Nhưng đeo vòng tay sừng trâu này thì đương nhiên sẽ không bị như vậy.
Tống Anh hơi bối rối.
Bởi vì vị cao tăng kia nhìn chằm chằm nàng trong lúc nói chuyện.
Rất rõ ràng, người mang khí thế trang nghiêm được nói tới chính là nàng, có điều... Nàng thật sự chưa từng nghe ai mô tả một người nào như vậy cả...
Nếu nói ngôi chùa này trang nghiêm thì nàng cảm thấy rất bình thường, nhưng bọn họ dùng từ này đối với nàng khiến nàng cảm thấy bản thân mình trong chớp mắt đã biến thành một công trình kiến trúc to lớn…