"Cho nên... tình hình ngày ấy khả năng cao là do cô nương này có thể trấn tà ma nên đã… hù chết con cá nheo kia?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mấy vị cao tăng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
Nếu nói có thể hù chết cá nheo thì bọn họ cảm thấy phải là vị này mới đúng.
Bọn họ là người chứ không phải tiên, sao có thể cái gì cũng biết hết được? Chỉ thông qua suy đoán và tướng mạo mà tính ra được chút mệnh cách bình thường mà thôi. Thế nhưng vị Hoắc đại nhân này... bọn họ cũng không tính ra được, có thể thấy hắn chính là người có mệnh cách rất lợi hại, có thể trấn áp tà ma, nhưng bọn họ nói ra thì hắn lại không tin.
Thôi, người này không dễ chọc, cứ nghe theo hắn đi.
Hoắc Triệu Uyên cảm thấy hơi hoang đường.
Nhưng lại không tìm ra được bất cứ vấn đề nào. Mấy đại sư này bị hắn canh chừng rất chặt, chắc chắn không hề quen biết Tống Anh, thế nhưng cả chín người đều cùng xác nhận Tống tiểu thư này có thể trấn áp tà ma thì cũng hơi đáng sợ.
Hoắc Triệu Uyên khẽ nhíu mày.
May mà hắn cũng không phải loại người ngoan cố, cứng đầu: "Các vị đại sư làm sao chứng minh được trên đời này có tà ma?"
Trong mắt hắn, cái gọi là tà ma chẳng qua là lòng người quấy phá mà thôi.
Hắn làm người chính trực, sống ngần ấy năm cũng đã giết không ít người nhưng chưa từng thấy có ma quỷ tới cửa đòi mạng, nếu không thì làm sao có thể sống đến giờ này ngày này!
"Vào chính Ngọ*, ta sẽ đọc kinh để siêu độ vong linh, đến lúc đó, sắc trời sẽ thay đổi đôi chút, đại nhân cứ nhìn là biết." Một lão hòa thượng trong số đó rất thẳng thắn, mở miệng nói.
* Chính Ngọ: 12 giờ trưa
Tống Anh cười gượng một tiếng.
Hóa ra hôm nay mời nàng đến đây để xem quỷ sao?
Đừng náo loạn...
"Được! Ta sẽ chờ theo lời đại sư." Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc nói.
Nói xong, quay sang nhìn Tống Anh một cái, mời Tống Anh ra ngoài. Lúc nãy bận rộn chính sự nên nhất thời không nghĩ nhiều, bây giờ đã nói chuyện với đại sư xong, Hoắc Triệu Uyên mới nhận ra Tống Anh là thê tử của "Hoắc Nhung".
Sắc mặt thoáng thay đổi.
"Hoắc đại nhân, ta đến đây từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, cho nên..."
Cho nàng ra ngoài đi dạo đi mà!
Bởi vì hôm nay rất đông người đến đây nên nhiều bá tánh bày sạp trước cổng chùa, chỉ cần là đồ chay thì đều có thể bán.
Hoắc Triệu Uyên cứng đờ người: "Ta sẽ cho người chuẩn bị một phần đồ chay, Tống tiểu thư có thể dùng trước."
"Không cần không cần! Lúc nãy vị quan gia kia cho ta 5 lượng bạc, ta tự mua được! Tạm biệt!" Tống Anh lập tức rời đi.
"Đợi đã!" Chưa đi được hai bước, Hoắc Triệu Uyên đã gọi giật lại.
Tống Anh hừ một tiếng.
"Có vài lời muốn nói với Tống tiểu thư, hay là đi cùng đi? Trùng hợp ta cũng chưa ăn cơm." Trông Hoắc Triệu Uyên không giống như đang nói đùa.
"Thứ ta muốn ăn chỉ là mấy món ăn bình thường thôi, e rằng Hoắc đại nhân ăn không quen." Tống Anh nói.
Hoắc Tứ Tượng vừa nghe thấy vậy thì lập tức trợn trắng mắt.
Món ăn bình thường!? Món ăn bình thường có thể có giá 5 lượng bạc sao?
"Không sao, ta cũng không phải người tham ăn. Thứ Tống tiểu thư có thể ăn được thì đương nhiên ta cũng có thể ăn được." Hoắc Triệu Uyên trông rất đứng đắn, sau khi dứt lời thì đi bên cạnh nàng, thậm chí còn nói: "Lần này mời Tống tiểu thư đến đây, chi phí ăn uống của Tống tiểu thư đương nhiên do ta phụ trách mới phải."
Tống Anh gật đầu, đó là đương nhiên.
"Đa tạ Hoắc đại nhân." Tống Anh khách khí nói.
"Không biết... trong nhà Tống tiểu thư vẫn tốt chứ?" Hoắc Triệu Uyên suy nghĩ một chút, quyết định hỏi thăm.
Tống Anh gật đầu: "Tốt, tốt! Có vị đại nhân anh minh thần võ như ngài, dân chúng nhỏ bé bọn ta đương nhiên có thể sống yên ổn."
Hoắc Triệu Uyên hơi nhíu mày.
Lời này có hơi quen tai.
Lời này thường nghe thấy trên quan trường, chẳng lẽ nàng học từ cha mình, Diên Bình hầu?
"Ý ta là, Tống tiểu thư một thân một mình nuôi con thì có bị người khác ức hiếp không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi lại lần nữa.