Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 312:



Dù sao cũng chưa từng có ai nhìn thấy món ăn của Tống Anh trước đây bao giờ.

Trong chùa có phục vụ đồ chay, nhưng mấy ngày này đông người đến dâng hương lễ Phật như vậy, đương nhiên không phải ai cũng có tư cách đi nhận cơm chay, chỉ có thân thích của quan lại địa phương như Hoắc đại nhân và Tri phủ đại nhân hoặc những nhà giàu có quyên đủ nhiều tiền nhang đèn mới được dùng cơm chay.

Một số gia đình may mắn thuê được phòng trong chùa, tuy không được nhận cơm chay nhưng cũng có thể tự nấu, có điều không được tiện lắm vì trong chùa không có sẵn củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà. Nếu không chuẩn bị sẵn từ nhà mang đi thì chỉ có thể mượn của chùa, nói cho cùng thì vẫn phải xem có thành tâm quyên đủ tiền nhang đèn hay không.

Nói nhà chùa tham lam ư? Vậy thì không đến mức như thế.

Hòa thượng trong chùa cũng cần phải ăn uống, trong lúc đông người, có quy định rõ ràng sẽ thuận tiện hơn.

Chỉ có một số ít người có thể thỏa mãn quy định này, đa số bá tánh bình thường còn lại đều tự mang lương khô hoặc mua ngay tại chỗ.

Những thứ bày bán xung quanh quá bình thường, khắp nơi đều là mì Dương Xuân, hoành thánh chay hoặc bánh bao chay, bánh hấp, muốn giải nhiệt thì uống nước ô mai, còn những món khác nếu ăn nhiều sẽ khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa.

Cho nên, món ăn của Tống Anh vừa được bày ra thì lập tức có vẻ mới lạ.

"Đây là món gì? Cái sợi này là mì chay sao?" Rất nhanh đã có người đến hỏi.

Lúc làm việc mà đội mũ có rèm thì rất bất tiện nên hôm qua Tống Anh đã dùng lụa mỏng làm thành một cái khẩu trang đơn giản che kín nửa khuôn mặt, vừa che được vết sẹo lại còn bảo đảm vệ sinh.

"Món này tên là mì lạnh, lúc ăn chỉ cần trộn đều những nguyên liệu này với nhau là được, vô cùng giải nhiệt, 20 văn một chén, đảm bảo ăn xong sẽ muốn ăn nữa!" Tống Anh giới thiệu đơn giản.

Nàng hoàn toàn không sợ không bán được món này.

Tất cả đều nhờ những món mà người khác bán.

Nhìn mì sợi, bánh hấp… bốc khói nghi ngút, nàng đã thấy nóng nực.

Thật ra tháng này đã sắp vào thu nhưng nhiệt độ vẫn rất cao, nhất là đại viện trong chùa quá ít cây cối, trời vô cùng nắng, huống chi còn đông người như vậy, chen chúc tới lui, khắp nơi đều là mùi mồ hôi.

"Món lạnh? Vậy mà không cần nấu sao?" Người ở mấy quầy hàng bên cạnh tò mò hỏi.

Có thể có thời gian rảnh rỗi tới viếng cảnh chùa thì đa phần không phải người quá nghèo khổ, 20 văn tiền... cũng không quá đắt nên đối phương nói: "Cho một chén ăn thử đi!" 

"Khách quan có ăn được hết những món ăn kèm này không? Có ăn cay không?" Tống Anh hỏi.

"Lấy mỗi thứ một ít đi, đừng cho nhiều ớt quá."

"Được!" Tống Anh rất dứt khoát, lập tức chuẩn bị một chén.

Do không gian xung quanh hạn chế, không thể bày bàn ghế nên không thể chuẩn bị tốt chén muỗng. Lấy giấy dầu cuộn lại, bên trong lót lá sen hoặc lá chuối để làm chén đựng, dùng rất tiện mà không bị ch.ảy nước sốt. Nếu gói lại rồi dùng dây cỏ buộc chặt là có thể đóng gói mang đi..

Chiều hôm qua sau khi tan chợ, xung quanh có không ít người bán lá sen, giá cũng rẻ, một mình nàng gần như mua hết lá của mấy nhà. Dù vậy, hôm nay khi bày hàng, nàng lại nhìn thấy không ít người bán những loại lá xa lạ.

Món này của nàng làm rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đưa ra cho khách.

Có không ít người đến đây xem.

Vị khách kia trả tiền xong cũng không dám rời đi, dù sao ánh mắt của những người xung quanh thật sự quá nóng bỏng. Hắn ta cười cười, thoải mái ăn một miếng.

Sau khi nhai nuốt, hai mắt sáng ngời.

"Mùi vị thế nào?" Có người hỏi.

"Rất ngon!" Người nọ liếm môi: "Dai dai, hình như làm từ bột mì nhưng lại dai hơn mì sợi, dầu ớt này vô cùng thơm, ăn cùng dưa hồ tươi mát ngon miệng lại càng tuyệt hơn! Rất ngon!"

Tống Anh cong môi cười.

Đương nhiên là ngon rồi, món này ở kiếp trước còn lọt vào bảng xếp hạng các món ăn vặt được yêu thích nhất đấy.

Thứ có thể được mọi người chấp nhận thì dù đến bất cứ đâu chắc chắn cũng sẽ được hoan nghênh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com