Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 311: Bãi tha ma



Tống Anh còn nhớ rõ lúc mình ra ngoài đi du lịch ở kiếp trước, trên núi bán một phần khoai tây thái sợi ngang với giá một đĩa thịt hầm lớn!

Hoàn cảnh quyết định giá cả, cho nên một phần mì lạnh giá 20 văn hoàn toàn không có gì sai!

Bị nàng nói như vậy, Hoắc Triệu Uyên cũng không dám nói nàng bán đắt nữa: "Làm một chén cho ta nếm thử đi."

"Được." Tống Anh cong môi cười.

Hoắc Tứ Tượng cũng tới, dùng ánh mắt trông mong nhìn Tống Anh. Tống Anh cũng không khách khí, lấy kiếm gỗ đào từ trong lư hương ra. Thanh kiếm gỗ đào màu xám tro, có mùi... khá là độc đáo, đương nhiên khác những loại được bán bên ngoài.

Nhưng Hoắc Tứ Tượng lại sốt ruột không kiềm được mà đưa ngân phiếu 50 lượng cho Tống Anh rồi vội vàng nhận lấy kiếm gỗ đào.

Suốt cả đêm qua, hắn không tài nào ngủ yên giấc!

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Hoắc Triệu Uyên cau mày.

Đã nói tình cảm sâu đậm, cả đời không thay đổi mà?

Sao bây giờ lại tặng đồ cho thuộc hạ của hắn?

"Không có gì, tiểu quan gia chỉ mua chút vật trừ tà mà thôi." Tống Anh trông cực kỳ thản nhiên. Cũng chính vì nàng thản nhiên như thế nên Hoắc Tứ Tượng mới vô thức cảm thấy bản thân mình đã được hời, thậm chí còn nhìn Tống Anh bằng ánh mắt cảm kích.

Tống Anh vô cùng chính trực nhận lấy.

Mua kiếm gỗ đào cỡ nhỏ với giá 2 văn tiền, bán sang tay lấy 50 lượng.

Nàng là một thương nhân thành công.

Chủ nợ tớ trả, vị đại nhân này đã dùng danh nghĩa thúc phụ của nàng thì cũng phải cho chút quà gặp mặt đúng không?

Hoắc Triệu Uyên nhếch miệng cười một tiếng, đoán được Tống Anh đang lừa bạc của Hoắc Tứ Tượng. Nàng đúng là xấu xa, mở miệng bán một thanh kiếm gỗ đào vớ vẩn với giá 50 lượng. Nhiều bạc như vậy đủ để khiến Hoắc Tứ Tượng đau lòng cả năm.

Thế nhưng bây giờ, hắn đang là "trưởng bối".

Nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của Tống Anh, hắn cũng không mở miệng ngăn cản, vậy mà Hoắc Tứ Tượng lại trông mong nhìn hắn: "Đại nhân, xung quanh ta có còn mấy thứ mờ mịt nữa không?"

"Không." Hoắc Triệu Uyên nói thật.

Giờ phút này, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.

Hoắc Tứ Tượng thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Hoắc phu nhân đã từ bỏ thứ yêu thích! Ta nhất định sẽ giữ kỹ món đồ này!"

Phải tận dụng triệt để công năng của nó!

Hoắc Triệu Uyên lại lạnh lùng cười một tiếng, nhìn chằm chằm thanh kiếm gỗ đào kia.

Chủ tớ hai người đều không phải người nói nhiều, lúc này cũng không tiện ở đây quá lâu, dù sao nam nữ khác biệt, vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Sau khi cho người bưng thức ăn mà Tống Anh làm đi, Hoắc Triệu Uyên nhanh chóng rời đi. 

Thế nhưng, vừa bước vào phòng của mình, Hoắc Triệu Uyên lập tức nói: "Đưa đây."

"Hả?" Hoắc Tứ Tượng sửng sốt.

"Kiếm gỗ đào." Giọng của Hoắc Triệu Uyên rất điềm tĩnh.

"Đại nhân!?" Hoắc Tứ Tượng vội vàng đưa tay che thanh kiếm đặt trong ngực, "Thuộc hạ vừa mới mua mà..."

"Nhát như chuột. Đường đường là nam nhi, sao có thể sợ quỷ chứ? Đưa đồ cho ta, qua mấy ngày nữa thì đến bãi tha ma rèn luyện lòng can đảm." Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên không thay đổi.

Cần kiếm gỗ đào làm gì chứ?! Mất mặt.

Hoắc Tứ Tượng ngơ ngác: "Đại nhân..."

Nghiêm túc sao?! Bãi tha ma!

"Thân chính trực, tâm trong sáng thì ma quỷ không dám xâm phạm. Tứ Tượng, tư chất của ngươi vẫn còn hơi kém một chút, đại nhân ta... cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi." Thái độ của Hoắc Triệu Uyên mềm mỏng hơn mấy phần.

Hoắc Tứ Tượng không phải hạ nhân bình thường, hắn là hậu duệ của thuộc hạ cũ của Hoắc gia, đã đi theo hắn nhiều năm, trên người cũng có chức quan Ngũ phẩm, đương nhiên, Hoắc Triệu Uyên sẽ đối xử với hắn có phần khác biệt so với những người khác.

Hoắc Tứ Tượng ngây người.

Thật sự là vì muốn tốt cho hắn sao?! Vậy tại sao không nói ngay lúc hắn trả tiền ban nãy chứ!

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó kì quái!

Bên kia, Tống Anh chọn hai bà tử, dẫn bọn họ cùng đi đến đại viện trong chùa để bán mì lạnh.

Quầy hàng mà Hoắc Triệu Uyên sắp xếp cho nàng quả nhiên nằm ở vị trí không tệ. Thế nhưng, nàng đã âm thầm đi hỏi thăm, mấy ngày nay trong chùa chỉ cho những người buôn bán nhỏ thuê quầy hàng, thế nên tiền thuê quầy hàng của nàng hẳn phải tầm 200 văn, những quầy hàng nằm ở vị trí kém hơn thì có giá thuê thấp hơn.

Chồng mì lạnh và các món ăn kèm được bày trên quầy lập tức thu hút sự chú ý của người khác. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com