Tống Anh có quan sát tình hình buôn bán của các quầy hàng khác, một ngày có thể bán được 1 lượng bạc đã xem như không tệ rồi.
Pháp hội long trọng như vậy một năm chỉ có một lần, mỗi lần chỉ kéo dài tối đa năm ngày.
Nếu là ngày thường, một ngày có thể kiếm được 100 văn e rằng đã thấy mỹ mãn.
Mà hôm nay Tống Anh kiếm được hơn 14 lượng.
Đương nhiên còn phải khấu trừ chi phí nữa.
Một cân bột mì có thể làm ra khoảng 5 phần mì lạnh, chỉ riêng ngày hôm nay, nàng đã dùng 150 cân bột mì. Tuy rằng nhờ Hoắc đại nhân mua bột mì nhưng tiền vẫn do nàng trả.
Hoắc Tứ Tượng mua với giá 7 văn một cân, tính ra thì hết hơn 1 lượng một chút.
Ớt mỗi cân 5 đến 6 văn nhưng cũng không dùng nhiều vì trời quá nóng, rất nhiều người không thích ăn món có mùi vị quá nồng.
Dưa hồ thuộc nhóm rau củ, ở thời đại này, dưa hồ... chỉ là dưa vẹo táo nứt khó coi, tốn khoảng chừng 200 văn. Dầu và đậu phộng giã tương đối đắt, nhưng cũng không dùng nhiều lắm nên chỉ tốn gần 1 lượng.
Còn lại là tiền nước tương và hương liệu, khoảng 700 văn.
Tính toán như vậy...
Lợi nhuận thuần của nàng khoảng 11 lượng.
Đương nhiên vẫn chưa tính phí nhân công quan trọng nhất. Các bà tử vất vả như vậy, quả thực xem như "làm thêm giờ". Tống Anh không muốn bóc lột sức lao động của họ nên sau khi bán xong cũng phát cho bọn họ một ít tiền.
Những bà tử này đều do Hoắc đại nhân cho mượn, e rằng bọn họ cũng xem thường chút tiền trinh này, nhưng nàng không thể đưa nhiều hơn được. Dựa theo giá cả trên thị trường lao động, xét thấy bọn họ cũng khá vất vả nên tăng thêm một ít, thể hiện lòng thành là được.
Như vậy sẽ tốn khoảng 1 lượng rưỡi.
Còn phải chia ba phần cho Hoắc đại nhân.
Vậy nên ngày hôm nay Tống Anh chỉ thật sự kiếm được 6 lượng 6 mà thôi.
Tống Anh thở dài.
Tiền đúng là không dễ kiếm. Nếu không phải có chỗ dựa, e rằng nàng không thể kiếm được 6 lượng bạc này. Dù sao thì nàng vẫn chưa tính đến Hoắc Tứ Tượng chạy ngược chạy xuôi mà. Chắc chắn Hoắc Tứ Tượng cũng không đích thân đi mua đồ, nếu vậy thì phải tính thêm phí chạy vặt cho người khác nữa đúng không?
Túi tiền của nàng sắp rỗng tuếch rồi.
Vậy nên...
Nàng không định đưa bạc cho Hoắc Tứ Tượng, dù sao thì nàng cũng chia lợi nhuận cho Hoắc đại nhân rồi.
Con muỗi tuy nhỏ nhưng vẫn có thịt, tuy rằng Tống Anh kiếm được không ít tiền từ dầu gội Thanh Ti nhưng nàng cũng không định từ bỏ nguồn thu từ mì lạnh.
Lao động là vinh quang!
Các đại sư chỉ giảng kinh ba ngày nhưng pháp hội kéo dài đến năm ngày. Vào ngày cuối cùng, Tống Anh chỉ bán được một nửa so với những ngày trước đó. Nàng biết việc kiếm tiền từ mì lạnh đã kết thúc tại đây.
Tống Anh cũng rất dứt khoát, tặng cho Hoắc Triệu Uyên 10 lượng bạc.
"..." Tâm trạng của Hoắc Triệu Uyên rất phức tạp, "Mấy ngày nay ngươi chỉ kiếm được… hơn 20 lượng bạc?"
Chia ba bảy, hắn nhận 10 lượng, vậy chắc chắn Tống Anh chỉ kiếm được 24 đến 25 lượng.
Hắn biết bá tánh bình thường muốn kiếm tiền rất khó, nhưng khó đến mức độ này thì trong lòng hắn thực sự hơi khó chịu.
Mấy ngày nay hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng Tống Anh đâu, chỉ nghe nói ngoại trừ lúc ngủ và bán hàng, toàn bộ thời gian còn lại Tống Anh đều ở trong phòng bếp.
"Nếu đại nhân cảm thấy ta làm giả sổ sách thì có thể gọi một bà tử tới hỏi sẽ biết." Tống Anh lại hiểu lầm.
Chẳng lẽ nàng là loại người lừa đảo, bịp bợm, không đáng tin!?
"Ta không có ý đó." Trong lòng Hoắc Triệu Uyên bốc hỏa, hắn há lại là loại người đa nghi như thế sao?
"Số tiền này thật sự không ít, dù sao cũng chỉ là buôn bán nhỏ thôi. Hơn nữa, tính ra thì số tiền mà ta kiếm được trong bốn ngày nay bằng số tiền mà bá tánh bình thường kiếm được trong cả một năm, sao có thể không biết đủ chứ?" Tống Anh nói thêm, "Đã nhiều ngày nhận được chăm sóc của thúc phụ đại nhân, dân phụ vô cùng cảm kích. Hiện giờ Phật hội đã kết thúc, dân phụ cũng nên quay về. Núi cao sông dài, sau này nếu có rảnh rỗi, tiểu bối nhất định sẽ đến bái kiến thúc phụ đại nhân."
Bái kiến cái quỷ! Chờ nàng đi rồi, chút giao tình chó má này lập tức tan thành mây khói!
Không phải Hoắc đại nhân không tốt mà là...
Nàng là người thích cái đẹp, bảo một tiểu cô nương trẻ tuổi tự do tự tại suốt ngày đối diện với một vị quan lớn luôn xụ mặt như muốn giết người thì ngay cả hít thở cũng không làm nổi, thật sự là mệt chết!