Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 315: Nhất định là do ngươi trộm



Hoắc Triệu Uyên khẽ nhíu mày nhìn nàng một lát.

Đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay dường như trôi qua quá nhanh.

"Vậy về đi." Hoắc Triệu Uyên cũng không có lý do gì để ngăn cản, chỉ là khi lời nói đến bên miệng, không hiểu sao lại thay đổi: "Một tháng sau là Trung thu, ngày đoàn viên như thế đừng quên đến tặng quà đấy."

"..." Tống Anh nheo mắt, "Đại nhân nói thật sao?"

"Tất nhiên." Hắn là thúc phụ, đương nhiên nàng phải biếu quà cho hắn vào dịp lễ, tết.

Tống Anh tức giận đến bật cười: "Vậy người vẫn chưa cho ta quà gặp mặt đâu đấy!"

"50 lượng của Tứ Tượng..."

"Thúc phụ đại nhân, sao có thể tính như thế được chứ. Ta và Đại đệ là thuận mua vừa bán, hắn tự nguyện mua đồ của ta, sao có thể là quà gặp mặt được?" Tống Anh lập tức sửa miệng, sống chết không thừa nhận.

Trong mắt Hoắc Triệu Uyên mang ý cười.

Dịu dàng, thành thật đúng là không sai.

Nhưng hiểu chuyện, ngoan ngoãn lại không còn.

"Vậy 10 lượng bạc này xem như quà gặp mặt đi." Hoắc Triệu Uyên trả lại bạc cho Tống Anh.

Tống Anh trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi, bạc này do nàng kiếm ra! Cầm cũng không dễ chịu!

Nhưng không lấy cũng uổng.

"Được. Thúc phụ cứ chờ đi, đến mười lăm tháng tám ta sẽ gửi quà sang!" Nói xong, Tống Anh cầm bạc rồi quay đầu bước đi.

Rõ ràng là một con sói đuôi to lại giả dạng thành người đứng đắn.

Thúc phụ của Hoắc Nhung? Nghĩ nàng là đồ ngu mà lừa gạt sao?!

Chẳng qua là nhìn trúng sắc đẹp của nàng, tìm cách để có được mà thôi! Cầm thú, bi.ến th.ái, không đứng đắn!

Mơ đẹp quá!

Tống Anh tự luyến hừ một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Nhớ Đại Bạch nhà nàng rồi.

Phải vượt qua quá trình tuyển chọn mới có thể làm nghề trông giữ súc vật bên ngoài chùa, thế nên Tống Anh thấy Đại Bạch nhà nàng sau mấy ngày chẳng những không gầy đi mà còn tròn trịa hơn một chút, nhất thời ghét bỏ: "Ngươi béo như vậy thì còn đi đường nổi không?"

"Hừ —— gréc ——" Đại Bạch phì phò mũi, bốn chân đạp đạp trên mặt đất.

Tống Anh không nhịn được mà bật cười, thanh toán phí chăm sóc Đại Bạch xong, vừa mới chuẩn bị leo lên xe lừa thì bị người khác va phải.

Cú va này không quá nghiêm trọng, cánh tay chỉ hơi tê chút thôi. Nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ có rất nhiều người xuống núi, người đến người đi, xảy ra va chạm cũng là bình thường. 

Tống Anh phủi phủi cánh tay rồi leo lên xe, nhưng người đụng phải nàng lại ngừng lại.

Người nọ trông hơi quen mắt.

Ngẫm nghĩ một lát, Tống Anh đã nhớ ra. Lúc trước khi nàng bán đậu xanh có gặp đồng môn của Tống Tuân, đồ ngốc kia nhìn Tống Tuân không vừa mắt, muốn lừa bạc của nàng, kết quả không những không chiếm được hời còn bị nàng lừa mất 4 lượng.

4 lượng bạc đó chính là tiền vốn của nàng dùng để mua nhân bánh ú, nhờ số tiền này mà sau đó nàng đã mua được ruộng cho mình.

Tuy có quan hệ sâu xa như vậy nhưng Tống Anh cũng không định hàn huyên với người này, dù sao ấn tượng của nàng về vị này thực sự không được tốt lắm.

Nàng muốn đánh xe đi nhưng lại bị chặn đường.

"Ngươi không được đi!" Giang Tử Thương vội vàng hô một tiếng, chặn trước xe lừa của Tống Anh, đưa tay sờ bên hông rồi tức giận nói: "Ta bị mất tiền, nhất định là do ngươi trộm!"

Tống Anh cau mày, học theo dáng vẻ của hắn ta, cũng đưa tay sờ bên hông của mình rồi nói: "A, ta bị mất tiền rồi! Lúc nãy chỉ có mình ngươi đâm vào ta, nhất định là do ngươi trộm!"

"..." Giang Tử Thương nheo mắt.

Không giống những gì hắn ta nghĩ lắm.

"Ngươi nói hươu nói vượn! Lúc nãy rõ ràng là ngươi trộm tiền của ta! Mấy tháng trước ngươi đã lừa ta 4 lượng, bây giờ còn tự mình ra tay! Tống Anh, mau đưa bạc ra đây, nếu không ta sẽ báo quan!" Giang Tử Thương nói tiếp.

Tống Anh hơi mím môi, một lát sau mới lên tiếng: "Ngươi nói rất đúng. Lúc trước ngươi đổ oan cho ta rằng số tiền ta buôn bán kiếm được là lừa gạt ngươi mà có, bây giờ ta mất tiền, ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng! Lập tức báo quan, không thể chờ được!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com