Tống Anh cũng không vòng vo với hắn ta nữa, mở túi tiền ra, để lộ tư thế oai hùng của Đại Hoàng nhà nàng.
Đồng tử của Giang Tử Thương co rụt lại.
"Giang huynh, ngươi cũng là người biết chữ, có thể nhìn ra trên cái túi tiền này của ta viết cái gì đúng không?" Tống Anh cười một tiếng, thì thầm: "Vịnh Đại Hoàng! Thơ rằng: Đại Hoàng hữu đức linh, phượng thải nga quan kình, chỉnh nhật trương đại khẩu, khẩu khẩu hoán Tống Anh!"
"Giống như ngươi nói, nhà ta có rất nhiều túi tiền như vậy, túi tiền này là vịnh Đại Hoàng, trong nhà còn có cái vịnh Đại Bạch. Ta nghĩ nếu tố cáo lên quan, hẳn là có thể trình chúng lên làm chứng cứ nhỉ?"
"Giang huynh, ngươi dù gì cũng là đồng môn của ca ta. Hôm nay ngươi thấy ta kiếm được tiền nên đến trộm còn chưa tính, nếu sau đó ngươi lập tức bỏ đi thì ta cũng không nhận ra là ngươi trộm, xem như làm rơi mất số tiền này. Thế nhưng ngươi lại còn không biết đủ, trộm ít bạc vẫn chưa đủ, còn muốn lừa hết gia sản của ta. Làm như vậy đúng là... cực kỳ quá đáng!" Tống Anh nói tiếp.
Nực cười, đối với thứ quan trọng như túi tiền, sao nàng có thể không viết tên mình lên chứ?
Không chỉ viết mà còn phải viết một cách thật độc đáo để người khác không thể giả mạo được!
Giang Tử Thương há miệng thở dốc, đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng quần chúng vây xem cũng không phải người ăn chay, lập tức chặn hắn ta lại.
"Vậy mà còn muốn chạy! Uổng công ta lúc nãy còn tin hắn, tưởng rằng tiểu cô nương này là kẻ trộm! Không ngờ lại là loại người vừa ăn cướp vừa la làng càn rỡ như thế!"
"Trông cũng trắng trẻo, sạch sẽ, sao có thể làm ra chuyện phát rồ như vậy chứ?! Nếu cô nương người ta bị mắng là kẻ trộm thì làm sao lương tâm ngươi yên ổn được hả?!"
"Mau lấy lại tiền cho tiểu cô nương kia!"
"Đúng vậy! Ta nhớ rõ tiểu cô nương này, mấy ngày nay người ta vẫn luôn thành thành thật thật bán hàng trong chùa, đó mới là tiền mồ hôi nước mắt!"
"..."
Giang Tử Thương không thể tin bản thân mình bị vây bắt.
Mồ hôi lạnh liên tục túa ra.
Bùi thị và Bùi Bì thị cũng hoảng hốt, chuẩn bị rời đi.
Tống Anh lại nói: "Tẩu tử, có phải ngươi và nương ngươi nên cho ta một lời xin lỗi không? Ngươi là người nhà, nương ngươi cũng xem như thân thích của bọn ta, vậy mà vừa đến đã tin tưởng lời của người ngoài, há miệng công kích ta. Người biết chuyện sẽ cho rằng các ngươi nhất thời sốt sắng, ai không biết còn tưởng hai người các ngươi cố ý muốn khiến một tiểu cô nương như ta không sống nổi."
Đại Diêu thị cũng tốt tính nhẫn nhịn Bùi thị lâu như vậy.
Nàng ta vẫn chưa nhận ra Đại bá mẫu nhà nàng không phải một bà bà độc ác.
Bùi thị đi cũng không được, không đi cũng không được, nhưng nàng ta không muốn bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, thế là vội vàng ôm bụng: "Bụng ta... đau quá… Con ta..."
Bùi Bì thị sao lại không hiểu được chứ? Bà ta vội vàng đỡ lấy nữ nhi: "Ôi con ta! Con làm sao vậy!?"
"Các ngươi mau nhường đường! Khuê nữ ta đang mang thai đấy, nếu xảy ra chuyện gì các ngươi đền nổi không!?"
Tống Anh hoàn toàn không thấy bất ngờ.
Nàng biết Bùi Bì thị chắc chắn sẽ dùng đến chiêu này.
Vì vậy, nàng nghiêm túc nói: "Đúng là đáng giận! Bùi Bì thị ngươi thật ác độc! Đã cầm 50 lượng sính lễ của nhà ta nhưng bây giờ lại không chăm sóc tốt cho tẩu tử ta. Hôm nay trời nắng nóng như thế mà ngươi lại đưa tẩu tử ta từ huyện Lễ xa xôi đến đây leo núi! Có phải ngươi thật lòng muốn khiến tẩu tử ta sinh non để dễ dàng hòa li với Đại ca ta rồi gả cho người khác hay không?! Nếu không phải hôm nay ta tận mắt nhìn thấy thì con cháu Tống gia bọn ta đã bị ngươi hại chết rồi!"
Hai chân Bùi Bì thị mềm nhũn.
"Rõ ràng là ngươi..."
"Nếu cái thai này của tẩu tử ta xảy ra chuyện gì, Tống gia bọn ta nhất định sẽ tìm các ngươi đòi một câu trả lời thỏa đáng!" Tống Anh nói tiếp.
Bùi Bì thị suýt nữa thì hộc máu.
Tống Anh đã nói như vậy, sau này khuê nữ của bà ta làm sao có thể tiếp tục dưỡng thai ở Bùi gia nữa!?