Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 318: Bênh vực người ngoài



 

Tống Anh đã dự đoán trước được Bùi Bì thị sẽ không nói lời hay nên khi nghe thấy mấy câu này thì không hề ngạc nhiên chút nào.

Nàng không nóng nảy, nàng có cách để chứng minh bản thân mình trong sạch. Bây giờ đối phương càng nhảy nhót vui vẻ bao nhiêu thì lát nữa sẽ bị vả mặt đau bấy nhiêu!

"Bá mẫu nói không sai. Tống Anh, nể tình chúng ta có quen biết, việc trộm tiền ta không trách ngươi, chỉ cần ngươi trả túi tiền và bạc lại cho ta là được." Giang Tử Thương nhân cơ hội nói.

Bùi Bì thị tỏ vẻ tán thưởng: "Ngươi nhìn người ta hiểu chuyện biết bao kìa! Nhị Nha, ngươi không thể hồ đồ được!"

Bùi Bì thị cũng không ngờ có thể nhìn thấy Tống Anh ở đây.

Lần trước ở Tống gia bị tiểu nương bì tử* này chỉ vào mũi mắng một trận khiến bà ta và bà bà trong nhà tức giận đến mức mấy ngày không nuốt trôi cơm!

* Tiểu nương bì tử: phương ngữ dùng để chỉ cô gái nghịch ngợm ở tuổi thiếu niên, ở đây Bùi Bì thị dùng với hàm ý xấu

Lần này gặp bên ngoài, Tống Lão Căn và các thúc, bá, đệ đệ của nàng đều không có mặt, để xem còn ai có thể giúp được nàng?!

Tống Anh nhìn lướt qua Bùi Bì thị, cuối cùng dừng mắt trên người Bùi thị, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Đại tẩu mang thai mấy tháng nay sống ở Bùi gia có tốt không?"

Bùi thị hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt cứng đờ: "Đó là đương nhiên. Bùi gia là nương gia của ta, sẽ không bạc đãi ta!"

"Ồ, vậy thì tốt. Dù sao cũng là nhà cha nương ruột của ngươi, tẩu tử có thể ngô nghê thoải mái như vậy cũng tốt. Ta còn tưởng rằng..." Tống Anh dừng một chút, "Ta cứ nghĩ rằng... Đại ca ta bị cha nương người xúi giục trộm đồ để đưa cho Bùi gia, kết quả Đại ca bị phạt đi làm khổ sai, còn cha nương người lại không có chuyện gì. Ta cho rằng trong lòng Đại tẩu sẽ hơi tức giận, không ngờ Đại tẩu và Bùi gia... lại bỏ qua hiềm khích, đúng là cha nương từ ái, nữ nhi hiếu thảo."

Sắc mặt Bùi thị thay đổi.

Nhắc tới Tống Hiển, nàng ta sẽ lập tức nhớ tới những chuyện khó chịu đó.

"Chỉ đáng thương cho Đại ca ta, bị cha nương người xúi giục, cho rằng lấy bánh ú của muội muội nhà mình thì không tính là trộm, còn cho rằng Bùi gia có thể gánh vác trách nhiệm, nào ngờ cuối cùng người chịu khổ chịu nạn đều là hắn, thậm chí con của mình... cũng không được gặp gia nãi ruột. Hắn là trưởng tử đích tôn trong nhà nhưng tức phụ nhi không ở nhà hiếu thuận công công, bà bà mà lại ăn vạ nương gia không chịu đi..." Tống Anh nói thêm. 

"Ngươi nói ai ăn vạ nương gia!" Bùi thị lập tức phát hỏa.

"Tẩu tử đừng trách, ta chỉ là có gì nói đó thôi. Người cũng đừng nổi giận, lỡ như động thai thì không tốt." Tống Anh nói tiếp, "Ta cũng chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở một chút mà thôi. Người là tẩu tử của ta, trước tên mang họ Tống, thế nhưng đã thành hôn lâu như vậy rồi mà số lần gặp Đại bá nương ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, như vậy thực sự không tốt đâu."

Bùi thị mở to hai mắt hồng hồng.

Nàng ta là người trên trấn, Tống gia chẳng qua chỉ là nông dân chân đất mà thôi, muốn nàng ta quay về hiếu thuận bà bà thô bỉ, hung hãn kia ư?!

Nằm mơ!

"Tống Nhị Nha! Chính ngươi trộm đồ của người khác mà lại đi nói ta, ngươi có còn biết xấu hổ hay không hả!? Trưởng tẩu như nương, bây giờ ngươi lập tức trả bạc lại cho người ta, nếu không ta sẽ về nói với a gia để ông ấy đánh chết ngươi!" Bùi thị cả giận nói.

Tống Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi thị.

"Trước giờ ta luôn nghĩ rằng Đại tẩu dù sao cũng là người Tống gia, tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức bênh vực người ngoài. Thật sự không ngờ hôm nay ngươi lại tin tưởng người ngoài mà bôi nhọ tiểu cô tử là ta. Nếu đã như thế, ta sẽ thuật lại đúng sự thật cho Đại bá nương biết."

Tống Anh nói xong, lấy túi tiền ra: "Giang Tử Thương, ngươi nói tới cái túi tiền này sao?"

Giang Tử Thương thấy hoa văn bên trên quả thực là cái mà mình đã nhìn thấy lúc trước, chỉ là hiện giờ đến gần hơn nên nhìn rõ ràng hơn.

"Chính là nó." Giang Tử Thương cắn răng đáp.

"Được. Vậy ta hỏi ngươi trên cái túi tiền này thêu cái gì?" Tống Anh cười nói.

Giang Tử Thương sửng sốt: "Không nhớ rõ lắm. Nương tử thêu cho ta rất nhiều túi tiền, ta chỉ nhớ cái túi tiền hôm nay dùng có thêu một nhành hoa cỏ bên trên mà thôi."

"Ồ, vậy nương tử ngươi... cũng không thể nào trùng tên trùng họ với ta chứ? Hay là nhà ngươi cũng nuôi một con gà trống uy phong lẫm liệt như vậy, đúng lúc được nương tử ngươi thêu lên túi tiền?" 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com