Tống Anh cười khẽ, cho Giang Tử Thương một ánh mắt khiêu khích.
Lúc này, người bị mất 1 lượng bạc đang nổi nóng, chỉ vào mũi Giang Tử Thương mà mắng to. Giang Tử Thương thật sự sắp phát điên rồi, gần như bị nhấn chìm trong cảm giác oan ức, thế nhưng hắn ta hoàn toàn không làm gì được!
Vậy mà những người này lại nói hắn ta là kẻ trộm!
Thành Dung tổ chức Phật hội long trọng, rất nhiều người từ các huyện lân cận đến xem, nhất là khi hôm nay là ngày cuối cùng của Phật hội nên càng có nhiều người ở nơi khác đến hơn.
Trong đám đông trùng hợp có vài người quen biết Giang Tử Thương.
Ấn tượng của bọn họ về Giang Tử Thương kém đi rất nhiều. Không cần phải nói, sau khi trở về, cái danh ăn trộm của Giang Tử Thương sẽ được chứng thực, láng giềng, họ hàng, bằng hữu, không ai không biết.
Giang Tử Thương buồn bực tới cực điểm, thế nhưng lúc này, Tống Anh lại nghênh ngang, tiêu sái rời đi.
Nàng đánh xe lừa đi, không hề quay đầu lại.
Giang Tử Thương tan nát cõi lòng.
Mấy chục xu kia thì không nói, chỉ đáng thương cho số bạc của hắn ta!
Tống Anh lại vui như được mùa, Giang Tử Thương này đúng là do trời cao đưa xuống chiếu cố nàng, cho tiền nàng đến hai lần, quả thực chính là người tốt!
Người tốt như vậy có tới thêm mấy lần thì nàng cũng không ngại đâu!
Tống Anh muốn về thôn Hạnh Hoa ngay lập tức nhưng trước khi đi chắc chắn phải đến báo với Tống Mãn Sơn một tiếng.
Lần này đến Tiên Sắc Phường, nàng phát hiện tình hình buôn bán quả nhiên đã khác trước, khách ra vào liên tục, tất cả đều tới mua dầu gội Thanh Ti. Tống Mãn Sơn cũng cực kỳ biết ăn nói, các thẩm tử, đại nương, cô nương tới mua đồ đều được hắn ta khen đến mức cười không khép nổi miệng.
Tống Anh thấy hắn ta như vậy thì nhớ tới Tứ thẩm nhà mình.
Chắc hẳn Tống Mãn Sơn cũng dựa vào bản lĩnh này để khiến Tiểu Diêu thị một mực chung tình với hắn ta nhỉ?
"Tống Nhị Nha, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu vậy? Lên chùa thắp hương lâu như vậy sao? Nếu hôm nay ngươi không về, lão tử còn đang định sẽ đi báo quan tìm người đấy!" Sau khi nhìn thấy nàng, Tống Mãn Sơn lập tức muốn nhấc chân đá người.
Nếu không phải thấy Tống Anh là nữ oa thì hắn ta đã thật sự làm vậy.
"Ta ở trong chùa mà." Tống Anh cười gượng một tiếng.
"Lão tử biết, trước khi đi ngươi có nói muốn đi thắp hương, nhưng làm gì có ai đi thắp hương lại mất đến năm ngày chứ. Cũng may lão tử thông minh, biết trên núi có Phật hội đến ngày mai mới kết thúc. Nếu Phật hội đã kết thúc mà ngươi còn chưa về... Vậy chắc chắn đã bị người ta bắt đi rồi." Tống Mãn Sơn hừ một tiếng.
"Xin lỗi Tứ thúc, mấy ngày nay ta ở trên núi buôn bán nhỏ kiếm ít tiền." Tống Anh thành thật khai báo.
"Nếu đổi thành cha ngươi thì đã sớm bị ngươi dọa cho phát điên rồi." Tống Mãn Sơn liếc Tống Anh một cái, "Bán cái gì? Có kiếm được tiền không? Có muốn gửi bán ở chỗ Tứ thúc ta không?"
"Không phải người có dầu gội Thanh Ti rồi sao? Sao có thể bán thứ khác được chứ?" Tống Anh cười nhạo một tiếng.
"Kiếm được tiền là được hết!" Tống Mãn Sơn cắn răng.
Tống Anh lại lắc đầu: "Người chỉ cần tập trung trông coi cửa hàng này cho tốt là được, dầu gội Thanh Ti vẫn bán chạy lắm. Người cứ chờ đến khi ta làm ra sản phẩm mới, cửa hàng này của nhà chúng ta chắc chắn sẽ tiền vô như nước, cho dù người chỉ lấy một phần lợi nhuận thì vẫn kiếm được nhiều hơn người khác!"
"Thật sao?" Tống Mãn Sơn nhướng mày, vui vẻ.
Tống Anh gật đầu.
Bây giờ, nàng rất yên tâm về Tống Mãn Sơn.
Đừng thấy Tứ thúc nàng nói năng gợi đòn mà nhầm lúc nghiêm túc làm việc hoàn toàn khiến nàng bất ngờ.
Tỷ như này cửa hàng, cả trong lẫn ngoài đều được sửa sang lại hết sức hợp lý, bên trong vừa sáng sủa vừa thơm tho, hắn ta hoàn toàn có thể kiểm soát tốt khí chất lưu manh của mình, thu phóng vô cùng tự nhiên, mặc bộ quần áo nghiêm túc vào thì nghiễm nhiên trở thành vị chưởng quầy cực kỳ đáng tin.
"Vậy ngươi mau làm ra sản phẩm mới đi. Chỉ cần giúp Tứ thúc ngươi kiếm được tiền thì có bắt ta gọi ngươi là tổ tông cũng không thành vấn đề!" Tống Mãn Sơn hào phóng vỗ vai Tống Anh, nói ra một câu khiến Tống Anh suýt nữa phải quỳ xuống!