Tống Anh cảm thấy nếu lúc này Tống gia lão gia tử có mặt ở đây thì ông ấy nhất định sẽ một gậy đập chết đứa con cháu bất hiếu này.
Nhận chất nữ làm tổ tông, e rằng mười tám đời tổ tông bên dưới có thể tức giận đến mức đội mồ sống dậy.
"Hôm trước người nói sẽ giới thiệu người đến giúp đỡ nương ta..." Trước khi đi, Tống Anh nhắc lại lần nữa.
"Ta đoán nếu ngươi không xảy ra chuyện gì thì chắc hẳn hôm nay sẽ xuống núi nên đã truyền tin cho bà ấy, bảo bà ấy đến thôn Hạnh Hoa tìm ngươi vào hai ngày sau. Nếu ngươi nhìn thấy một lão phụ có nước da ngăm đen, làn da thô ráp đi vào thôn thì chính là bà ấy!" Tống Mãn Sơn cũng dứt khoát.
Tống Anh đáp một tiếng rồi rời đi.
Nàng hoàn toàn chịu phục Tống Mãn Sơn.
Dù sao thì nàng cũng là một nữ hài tử mà? Nàng phải một thân một mình đi về nhà, vậy mà Tống Mãn Sơn lại không mở miệng nói được một câu "Đi đường cẩn thận"?
Đừng nói là nàng, ngay cả tiểu nhị trong cửa hàng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Chưởng quầy, chẳng phải chủ nhân của chúng ta... phải về nhà sao? Cách đây rất xa, không có việc gì chứ? Hay là ngài đưa nàng ấy về đi?"
"Đưa cái rắm! Nó không phải trẻ con, nếu thật sự nhát gan, sợ phiền phức thì sao còn tự cưỡi lừa đến đây? Cứ đi theo quan đạo* thì có chuyện gì xảy ra được chứ." Tống Mãn Sơn hoàn toàn không hề lo lắng.
*quan đạo: Đường sá do triều đình, nhà nước xây dựng để dân chúng sử dụng.
Nếu là trước đây, chính là lúc Tống Anh chưa đến kinh thành, hắn ta chắc chắn sẽ không để Nhị chất nữ đi đêm một mình.
Nhưng bây giờ, hắn ta đã tiếp xúc với Nhị chất nữ vài lần, hiển nhiên cũng biết nha đầu này là người to gan lớn mật.
Hắn ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ là cực kỳ gần gũi với đồng loại.
Tống Anh có thể làm ăn với hắn ta chứng tỏ bản chất của Tống Anh cũng là người không sợ trời không sợ đất như hắn ta, đi đêm thì tính là gì chứ?
Đương nhiên, quan đạo quả thực rất an toàn, chỉ cần Nhị chất nữ không tự tìm đường chết mà đi đường tắt thì không ai có thể động đến một sợi lông trên người nàng.
An ninh ở thành Dung tốt hơn những nơi khác nhiều.
Tống Anh mua không ít thứ ở thành Dung rồi mới quay về.
Cả đường đi vô cùng thuận lợi, khi màn đêm buông xuống thì nàng ra khỏi thành, buổi tối nghỉ lại một đêm trên quan đạo. Hầu hết bá tánh bình thường ra ngoài đều như thế, nàng có xe lừa đã xem như không tệ rồi, tuy rằng màn trời chiếu đất nhưng dù sao cũng có Đại Bạch bầu bạn.
Chiều hôm sau thì về tới nhà.
Đúng lúc gặp được ba đứa Hoắc Lâm, Tống Đạt, Tống Võ tan học. Vừa nhìn nhìn thấy nàng, bọn chúng như chó con đứt dây, lao đến nhảy nhót quanh nàng trông hơi buồn cười.
Nhưng trong lòng Tống Anh cũng cảm thấy khá ấm áp.
Trẻ con năng động, từ lúc ở cùng với Tống Đạt và Tống Võ, nhân sâm tinh đã hiểu biết nhiều hơn trước đây, hoàn toàn không giống một yêu quái nhỏ.
"Gần đây các ngươi có ngoan không?" Sau khi được bọn trẻ vây quanh, Tống Anh ngoài mặt vui vẻ, bắt đầu hỏi han.
"Nương, người mau đưa ta về nhà đi, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi!" Nhân sâm tinh mở miệng nói.
Tống Anh sửng sốt, còn tưởng nó phải chịu thiệt thòi, trong lòng trầm xuống: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Tống Đạt và Tống Võ che miệng cười không ngừng.
Nhân sâm tinh phồng má: "Nương, người quản nương của mình đi! Từ lúc người đi, ngày nào ta cũng phải ăn canh thịt và bánh bao. Bữa sáng ăn bánh bao, bữa trưa ăn bánh bao, bữa tối vẫn ăn bánh bao. Người nhìn thử đi, có phải bây giờ ta tròn hơn rất nhiều không? Ta cũng sắp thành bánh bao tinh rồi!"
Khóe miệng Tống Anh hơi giật giật.
Sau đó, nàng cũng không nhịn được mà cười to.
Nương nàng là một người cẩn thận. Trước khi đi, nàng đã dặn nương ở nhà nấu thử mấy công thức nấu ăn. Với tính tình của nương nàng, chắc chắn bà sẽ vô cùng nghe lời, thậm chí còn làm quá hơn những gì nàng nói mấy phần!
"Canh thịt không ngon sao? Trước đây chỉ cần một đĩa rau dại xào thôi thì ngươi đã vui mừng hớn hở rồi." Tống Anh cười nói.
"Nhị tỷ, gần đây Lâm ca nhi chỉ ăn bánh bao và canh thịt, hoàn toàn không ăn thứ gì khác!" Tống Đạt bồi thêm một câu, "Ta còn đỡ, còn có nương ta trợ cấp, nhưng vẫn cùng Lâm ca nhi ăn liên tục sáu, bảy ngày. Không chỉ bọn ta, Nhị thẩm còn tặng cho a gia a bà không ít bánh bao và canh thịt đấy..."