Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 331: Ăn tạm chút cỏ



 

Nhân sâm tinh hơi nghịch ngợm, Tống Anh còn chưa kịp dặn dò gì, thậm chí ngay cả bài tập mà tiên sinh giao về nhà nó cũng không làm mà cứ đi qua đi lại trước mặt Ngưu Đại Lực.

Ngưu Đại Lực chỉ cảm thấy đứa trẻ này không giống những đứa trẻ khác, cơ thể tỏa ra một mùi hương rất thơm, mùi hương đó thơm đến mức nàng ấy rất muốn cắn một miếng...

Đương nhiên, nàng ấy không dám làm như vậy. Dù nàng ấy có ngốc đến đâu thì cũng biết không thể ăn thịt người.

Nhưng mùi hương này lại khiến bụng nàng ấy cồn cào, cả người héo rũ.

Tống Anh cũng sẽ không bạc đãi Ngưu Đại Lực, buổi tối nàng nấu thêm hai món, làm năm cái bánh nướng lớn thật dày. Nàng nhìn Ngưu Đại Lực ăn liên tục hết miếng này đến miếng khác, một cái bánh bột ngô chỉ trong chốc lát đã hết sạch khiến Tống Anh phải trợn tròn mắt...

Nếu cứ ăn như vậy thì số tiền ít ỏi mà nàng kiếm được cũng không nuôi nổi đâu?!

"Ngươi ăn nhiều như vậy thì nương ta sẽ không có tiền nuôi ta... Nếu không nuôi nổi ta thì hai chúng ta đều phải lưu lạc lên núi. Ngươi không thể ăn tạm chút cỏ sao?" Nhân sâm tinh không nhịn được mà lên tiếng.

Động tác trên tay Ngưu Đại Lực cứng đờ, lúc này nàng ấy mới nhận ra bản thân mình đang làm gì.

Trên tay nàng ấy chính là cái bánh nướng lớn cuối cùng.

Nàng ấy co rúm người, bỏ bánh nướng xuống đĩa: "Ăn ngon quá... nên ta không nhịn được."

Đây là món ngon nhất mà nàng ấy từng được ăn. Trứng luộc trơn nhẵn bốc khói, củ cải trộn thanh mát, lạ miệng lại càng ngon hơn, chỉ cần ăn một miếng thôi đã cảm thấy cơ thể tràn trề sức lực! 

Còn món canh đậu hủ nấu nấm thơm lừng này nữa, uống một ngụm sẽ muốn uống thêm ngụm nữa, càng không cần phải nói tới món mặn...

Nàng ấy hận mình không thể biến thành một con trâu, há to cái miệng rộng, nuốt hết toàn bộ mấy thứ này vào trong bụng!

"Lâm ca nhi, Đại Lực tỷ tỷ cũng không phải dê, làm sao có thể ăn cỏ được?" Tống Đạt chê cười Hoắc Lâm, "Nhưng sức ăn của Đại Lực tỷ đúng là lớn thật, một mình tỷ ấy ăn còn nhiều hơn mấy người chúng ta cộng lại."

Ngưu Đại Lực đáng thương nhìn Tống Anh: "Vậy... ta ăn ít lại một chút..."

"Đã nói là bao ăn bao ở nên ngươi cứ việc ăn đi. Lần sau ngươi cùng ta làm nhiều bánh hơn một chút. Nhưng mà thịt quả thực tương đối đắt, bây giờ nhà ta không tính là nghèo khổ nhưng cũng không quá dư dả, cho nên sau này nấu thêm mấy món chay..." Tống Anh nói.

Ngưu Đại Lực vừa nghe vậy thì lệ rơi đầy mặt.

Không những không chê nàng ấy ăn nhiều mà còn muốn làm thêm đồ ăn!?

Đúng là gặp được người tốt rồi!

"Vậy ta... có thể nhóm lửa, theo ngươi học nấu ăn. Sau này chuyện nấu cơm cứ giao cho ta!" Ngưu Đại Lực lập tức bày tỏ thái độ.

Tống Anh vô cùng hài lòng gật đầu.

Nàng muốn dạy dỗ Ngưu Đại Lực trở thành một đầu bếp giỏi, như vậy thì nàng sẽ đỡ vất vả phần nào.

Nhân sâm tinh thở dài, nương thật ngốc.

Lúc trước ở Tống gia lâu như vậy, ăn bánh bao nhiều ngày như vậy, nó đã ngộ ra một đạo lý.

Loài người thật sự rất tiết kiệm, chỉ có mình nương nó không tiếc tiền mà nấu bốn món mặn, một món canh và làm bánh ngọt, còn đồ ăn nhà người khác đều cực kỳ khó ăn, cho nên bây giờ nó thật sự sợ mình ăn nhiều tới mức khiến Tống Anh nghèo đi!

Hiện giờ còn phải nuôi thêm một... con trâu, lỡ như nương nó không còn tiền nữa thì nó phải quay lại núi ăn đất mất!

Nhất định không thể nhẫn nhịn chịu đựng!

Phải kiếm tiền!

Ánh mắt của nhân sâm tinh đầy kiên quyết: "Nương, linh chi rất quý có đúng không?"

Tống Anh liếc mắt nhìn nó một cái: "Cho dù là nhân sâm hay linh chi thì nhà chúng ta đều không có, sau này cũng không có. Đừng nghĩ đến chuyện hái linh chi mang đi bán lấy tiền, nếu không ta bán ngươi trước đấy!"

Hoắc Lâm rụt đầu lại, vô cùng ấm ức.

"Lâm ca nhi, ngươi bị ngốc hả? Ngươi cho rằng linh chi là củ cải trên núi sao? Làm gì có chuyện dễ hái như vậy! Nói không chừng ngươi vừa đi vào núi đã bị cọp ăn thịt, ngay cả một sợi tóc cũng không còn!" Tống Đạt ghét bỏ an ủi một tiếng, "Đợi đến khi chúng ta lớn lên là có thể kiếm tiền rồi, đến lúc đó, Nhị tỷ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com