Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 330: Tự đưa tới cửa



Lại nhìn Tống Anh đang không ngừng xoa bàn tay của mình.

Trên bàn tay xuất hiện vết bầm tím hình dấu tay rất rõ, nếu không phải bản thân nàng cũng nhiều sức thì có lẽ giờ này bàn tay nàng đã hoàn toàn tàn phế rồi.

Đây đều là nhờ việc ăn loại quả kia trong không gian, gặp mạnh thì mạnh, hóa ra còn có tiềm lực hơn cả bản thân nàng nghĩ. Hơn nữa, nàng cảm thấy nếu chịu luyện tập sức mạnh thì không chừng nó còn có thể phát triển thêm nữa.

Thậm chí...

Tống Anh nghĩ tới cái cây trong không gian.

Gần đây đúng là cây khô gặp mùa xuân, mọc ra vài chiếc lá.

Có lẽ sẽ có ngày kết quả cũng không chừng.

Có điều... Đến tận bây giờ, Tống Anh vẫn chưa biết chất dinh dưỡng mà cái cây này cần rốt cuộc là cái gì.

Nàng đã thử tưới linh thủy cho nó nhưng sau khi tưới, lá cây chỉ trông sinh động hơn một chút mà thôi, không hề mọc ra chồi mới.

Tống Anh mơ hồ cảm thấy có liên quan đến các tiểu yêu tinh.

Tống Anh cũng không quá chấp nhất với bàn tay vàng này, chỉ là tương đối tò mò. Nàng sợ mình sống mấy chục năm cũng vẫn không thể hiểu rõ thứ này, đến khi chết già e rằng trong lòng sẽ không cam tâm.

"Đại tỷ... Ngươi... còn thuê ta cày ruộng nữa không?" Tống Anh đang nghĩ ngợi thì nghe Ngưu Đại Lực thấp thỏm hỏi.

Tống Anh không nhịn được mà phì cười: "Đương nhiên là có rồi. Tuy sức lực của ta lớn nhưng hàng ngày có không ít chuyện phải làm. Vì vậy, chuyện cày ruộng chỉ có mình ngươi có thể phụ trách nổi thôi, ta cùng lắm chỉ giúp đỡ một chút."

Nguyên chủ lớn lên trong thôn từ nhỏ, có bao nhiêu sức lực mọi người đều biết rõ.

Cho dù đến kinh thành hai năm thì cũng không thể nào vừa quay về đã trở thành một tiểu cô nương sức lớn như trâu.

Nàng cũng không thể kiềm chế sức mạnh của bản thân, chỉ là không muốn lấy ra khoe khoang mà thôi.

Ngưu Đại Lực lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Quê quán của ngươi không phải ở vùng thành Dung đúng không?" Tống Anh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, không nhịn được mà hỏi.

Nàng chỉ mới nghe nói trong núi Hạnh có heo rừng chứ chưa từng nghe nói đến trâu rừng bao giờ.

"Đúng vậy, nhà ta rất xa!" Ngưu Đại Lực than một tiếng, "Rất nhiều... Mấy năm trước có một thương nhân đi đây đi đó mua ta về, sau đó ta chạy thoát từ tay thương nhân, sau đó nữa thì... định cư ở đây."

Nói cho đúng thì khi đó nàng ấy vẫn là một con nghé rừng bình thường, bị nhốt vào lồng sắt đưa tới đây.

Vào một đêm trời tối gió lộng, nàng ấy phá lồng rồi chạy vào núi sâu, kể từ đó sống trong núi. Bởi vì từ nhỏ đã trải qua nhiều thứ nên nàng ấy có linh trí hơn những con trâu bình thường mấy phần, dần dần tích tụ đến lúc hóa thành hình người. 

Nói đến cũng khéo, vào ngày hóa thành người, nàng ấy gặp được một lão hán lương thiện. Nàng ấy đã cứu lão hán nên lão hán tốt bụng nhận nàng ấy làm tôn nữ, dạy cho nàng ấy không ít thứ. Sau đó, lão hán qua đời.

Ngưu Đại Lực cho rằng Tống Anh không biết thân phận của mình nên lúc nói chuyện còn vô cùng cẩn thận.

Tống Anh cũng không vạch trần, chờ nàng ấy tự mình phát hiện ra.

Nhưng Ngưu Đại Lực đúng là rất khờ khạo.

Buổi chiều, nhân sâm tinh tan học về nhà mà Ngưu Đại Lực vẫn không phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Nhân sâm tinh dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Ngưu Đại Lực rồi lén chạy ra sau lưng Tống Anh: "Nương, bản lĩnh của con không lớn lắm, nàng ấy là yêu quái gì vậy? Được Ếch ca dẫn về sao?"

"Nàng ấy là trâu tinh, tự đưa tới cửa." Tống Anh nói đơn giản.

Nhân sâm tinh vừa nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra.

Chắc chắn nương nó muốn con trâu này làm việc cho nhà mình.

"Sao nó không nhận ra con?" Nhân sâm tinh lại hỏi.

"Nàng ấy... gặp rất nhiều con người nhưng không gặp được mấy con yêu quái nên không ngờ con là nhân sâm." Tống Anh phỏng đoán.

"Vậy nương đừng nói cho nàng ấy biết nhé! Con thích người khác xem con là con người!" Nhân sâm tinh khá vui vẻ, nếu yêu quái cũng không nhận ra nó thì chứng tỏ nó thu liễm hơi thở trên người rất tốt, học cách làm người cũng rất giỏi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com