Tống Anh vô cùng sửng sốt, không dám tin Bùi thị... thật sự có thể làm ra loại chuyện như vậy?!
Nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tam thúc, lại thấy Tống Dần Sơn gật đầu với vẻ mặt phức tạp: "Thẩm tử ngươi không muốn cho, nha đầu kia đỡ bụng không chịu đi..."
"..." Tống Anh bối rối.
Chẳng trách Tiêu thị có thể đưa cho nàng ta hai cái trứng gà. Nếu không cho, Bùi thị làm bộ làm tịch lăn ra đất thì ai chịu trách nhiệm?
Chuyện Bùi thị trở về do một tay nàng thúc đẩy, nhưng đây cũng thật sự là mong muốn của lão gia tử. Bây giờ náo loạn thành như vậy, Tống Anh cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng tức phụ nhi mà Tống gia cưới vào cửa...
Suy cho cùng, vẫn là do bản chất của hai phu thê Tống Hiển vốn dĩ đã xấu, không thể nói là nàng sai được.
"Không phải cô nương nào trên trấn... cũng như vậy đâu." Tống Anh thở dài.
Thế nhưng Tiêu thị lại sợ kiểu cô nương như Bùi thị: "Nếu Tam Nha nhà ta học theo nàng ta thì ta sẽ đánh nó một trận rồi đuổi đi! Đời này cũng không nhận khuê nữ này nữa!"
Bùi thị có khác gì Bao vô lại trong thôn đâu chứ?!
Cho dù là lúc Tống Mãn Sơn còn nhỏ, tuy rằng hắn ta thường chiếm hời của ca tẩu, nhưng làm gì có chuyện dùng cơ thể để uy hiếp người khác chứ?
"Tam thẩm yên tâm, Tam Nha tính tình thật thà, không làm ra loại chuyện này đâu." Tống Anh cười một tiếng.
Tiêu thị gật đầu.
Khuê nữ nhà bà ta không giỏi kiếm tiền bằng Tống Anh, nhưng Tam Nha chỉ mới tám tuổi, tính ra còn cần mẫn hơn cả Tống Anh lúc tám tuổi đấy! Nhưng mà...
Nghĩ như vậy, Tiêu thị hơi ngây ngẩn.
Khuê nữ còn hiểu chuyện hơn Tống Anh, chờ đến lúc nàng ấy lớn, cũng không phải không thể gả vào trấn, đúng không?
Muốn da trắng hơn? Nhưng việc nhà ai làm?
Tiêu thị hơi rối rắm, nhưng dù sao cũng là khuê nữ của mình, bà ta cũng không có ý định tra tấn khuê nữ, cho nên sau khi cân nhắc trong chốc lát thì nói với Tống Anh: "Nhị Nha, ngươi là người có bản lĩnh, mấy năm trước a gia ngươi còn mời người về dạy ngươi thêu hoa, hay là ngươi dạy Tam Nha thêu hoa đi?"
Trẻ con trong thôn cũng biết khâu vá, thêu mấy bông hoa dại, nhưng phức tạp hơn thì không biết.
Tống Anh cau mày.
"Được, chỉ là..." Tống Anh cười như không cười: "Mỗi ngày Tam Nha phải học với ta bao lâu? Có cần phải ăn ngủ ở chỗ ta luôn không?"
"Chỗ ngươi có ba tiểu tử, không phải không nuôi nổi một cô nương. Vậy... hay là ở nhà ngươi luôn đi..." Tiêu thị nói.
Nếu vậy, đương nhiên Tam Nha cũng sẽ ăn ngủ ở chỗ Tống Anh, nàng lại không thiếu tiền.
Tống Anh quả thực muốn tốt cho Tam Nha, nhưng điều này không có nghĩa là nàng có thể giả ngu, mặc cho Tiêu thị chiếm hời từ mình.
Nếu chiếm hời mà biết ơn nàng thì có lẽ trong lòng nàng còn có thể thoải mái đôi phần, nhưng Tiêu thị hiển nhiên không phải loại người như vậy.
"Trước đây xem như là ta nhờ Võ ca nhi đến chơi với Hoắc Lâm, bao hắn ăn ở cũng phải thôi. Nhưng hôm nay... nếu đưa Tam Nha qua, e rằng hơi không ổn. Nhà ta thực sự không nuôi nổi nhiều người như vậy." Tống Anh cắn môi giả nghèo, "Nhưng Tam Nha còn nhỏ, ăn không hết bao nhiêu thức ăn. Nếu Tam thẩm người không ngại thì mỗi tháng đưa cho ta chút tiền cơm, giao nàng cho ta quản."
Không có Tam Nha, trong nhà bớt đi một người làm việc còn chưa tính, kết quả còn phải chi tiền à?!
Vậy thì quá thiệt rồi!
Tống Dần Sơn nghĩ đến khuê nữ nhà mình thì giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều: "Cũng đúng. Nhị Nha, ngươi cảm thấy bao nhiêu tiền thì thích hợp?"
"Mỗi tháng 100 văn. Mỗi tháng nàng ở chỗ ta mười ngày, 100 văn này bao gồm tiền dạy học và tiền ăn ở. Người thấy có được không?" Thế này gần như là dạy không công.
Trước đây, lão gia tử mời người về dạy nguyên chủ thêu hoa, mỗi tháng cũng chỉ học mười ngày, học một năm tốn hết 5 lượng bạc!
Đối với Tống gia lúc đó mà nói, 5 lượng bạc không khác gì lột một lớp da của người Tống gia!