Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 337: Ba dưa hai táo



Không phải Tống Lão Căn cưng chiều nguyên chủ, mà là ông cảm thấy hầu phủ nhà cao cửa rộng lại phó thác con cháu cho một nông hộ như ông đã là vô cùng thiệt thòi đối với đứa nhỏ này rồi.

Nguyên chủ hiểu chuyện, ngày thường còn biết làm việc, Tống Lão Căn nghĩ nếu sau này đứa nhỏ này được đón về mà không có lấy một kỹ năng nào thì có vẻ Tống gia bọn họ khắt khe, cũng sợ nguyên chủ sau này bị người nhà ghét bỏ.

Cho nên cắn răng mời người về dạy nàng thêu hoa.

Hiện giờ, Tống Anh không bỏ mặc Tống gia sống khổ sở chính là bởi vì trong số người của Tống gia có Tống Lão Căn, tuy ông hơi có lỗi với nguyên chủ nhưng cũng không quá nghiêm trọng, thậm chí, nếu tính toán rõ ràng thì chắc chắn là có ân.

Lúc này, không phải Tống Anh để ý 100 văn tiền kia.

Mà là nàng muốn Tiêu thị có nhận thức và thái độ đúng đắn!

Mở miệng ngậm miệng đều nghĩ đến chuyện chiếm hời của người khác là sai trái.

"Chỉ 10 ngày thì làm gì cần đến 100 văn!? Nhị Nha, ngươi là người làm chuyện lớn, cũng không thiếu ba dưa hai táo này, hơn nữa, đó cũng là muội muội ngươi..." Tiêu thị nóng nảy.

Một tháng 100 văn, một năm tốn tận 1 lượng 2?!

Tống Anh cong môi cười: "Tam thẩm, ai nói ta không thiếu tiền vậy? Người cũng biết bạc của ta đều đưa cho Tứ thúc hết rồi, trong nhà đông người, quả thực không nuôi nổi. Nếu người cảm thấy ta keo kiệt thì hay là lát nữa ta cũng đưa Võ ca nhi về đây đi. Dù sao thì Tam thẩm cũng đã trách ta, có trách thêm lần nữa ta cũng không ngại."

"Vậy không được..." Tiêu thị vội vàng nói.

Mỗi lần nhi tử về nhà đều nói với bà ta rằng Tống Anh rất tốt, còn kể với bà ta mình học được gì, ăn cái gì ở chỗ Tống Anh.

Hiện giờ, nhi tử bà ta quả thực có da có thịt hơn trước rất nhiều!

Quan trọng nhất chính là nhi tử thật sự học được không ít chữ, dáng vẻ lúc học thuộc lòng trông cực kỳ vui vẻ!

Hơn nữa, nếu con nhà bà ta bị đưa về, còn con nhà Đại phòng vẫn học ở chỗ Tống Anh, Tống Anh từng đọc sách, trải sự đời, vậy chẳng phải sau này có thể dạy cho Đạt ca nhi nhiều hơn Võ ca nhi sao?

Tiêu thị đổi sắc mặt: "Chút tiền này... Được, được, học đi, học đi! Học thử một tháng, nếu Tam Nha không học được thì trở về làm việc!"

Tống Anh âm thầm lắc đầu.

Tiêu thị chắc chắn cũng thương con, nhưng lời nói, hành động, thái độ của bà ta lại khiến người khác cảm thấy bà ta không tốt với mấy đứa trẻ.

Thái độ như thế là muốn làm gì chứ?

Nếu muốn con cái tiến bộ, sao không nhẹ nhàng nói rõ với đứa trẻ?

Tiêu thị gọi Tam Nha trong viện ra, thô bạo đẩy đến trước mặt Tống Anh: "Sau này, Nhị tỷ ngươi sẽ dạy ngươi thêu hoa, ngươi phải học thật tốt cho ta, nếu dám lười biếng thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi! Chậc chậc chậc, nhìn tay ngươi đi, bẩn như vậy! Vừa nhìn đã biết không phải người có thể cầm kim chỉ, sau này đừng làm việc nặng nữa! Trên tay toàn vết chai như vậy, sao không làm xước vải được chứ?" 

Tống Anh nheo mắt.

Cơ thể nhỏ bé của Tam Nha bị Tiêu thị đẩy như chiếc lá vàng bị gió thu cuốn bay, suýt nữa thì bị ngã!

Trên tay Tam Nha có không ít vết chai, may mà bây giờ vẫn còn nhỏ, sau này thường xuyên ngâm nước ấm và bôi thuốc mỡ chắc hẳn có thể dưỡng lại được.

Trình độ thêu hoa của nguyên chủ quả thực không tệ, nàng sẽ dạy dỗ kỹ càng, chỉ cần Tam Nha không ngốc nghếch thì sau này cũng không đến mức phải làm việc nặng việc dơ để nuôi sống gia đình.

Đương nhiên, thêu hoa cũng rất hại mắt, nhưng mà...

Đây chỉ là bước đầu tiên, nhân lúc còn nhỏ phải nuôi nấng và dạy dỗ thật tốt, tránh để sau này lớn lên thành người keo kiệt vắt cổ chày ra nước như Tiêu thị.

Tam Nha giống như cục bột, tùy ý Tiêu thị nắn bóp, giọng cũng nhỏ như muỗi kêu: "Con sẽ nghe lời Nhị tỷ tỷ, học thật tốt..."

Tiêu thị liếc khuê nữ một cái, sau đó cong môi cười: "Nhị Nha, ngươi cứ nghiêm khắc dạy dỗ nàng. Nếu nàng học quá chậm thì ngươi cứ việc đánh. Nhà ta không thể uổng phí số tiền này được!" 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com