Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 349: Khai trương



Chắc hẳn không phải người trong thôn làm, bởi vì gần đây... bầu không khí trong thôn cực kỳ tốt.

Nhà nào cũng sợ đức hạnh của bản thân mình không tốt sẽ ảnh hưởng đến con cái nên bình thường cũng bớt cãi vã. Nếu là mấy năm trước, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, có bà tử nào không mắng chửi nhau mấy câu?

Thế nên chắc chắn sẽ không cố tình tính kế Tống lão Nhị.

Hơn nữa, nhân duyên của hai phu thê Tống lão Nhị thật ra khá tốt.

Tống Kim Sơn và Tống Mãn Sơn không giống nhau, hắn chất phác, hiền lành, sức lực cũng lớn, nếu có ai cần xây nhà hoặc làm việc tốn sức thì hắn đều không ngại vất vả mà giúp đỡ, cưới xin giỗ chạp đều phụ một tay.

Vả lại, bên ngoài có ít nhất ba mươi bức trướng mừng.

Tính kế hắn thì được lợi gì chứ?

Tống Kim Sơn ngơ ngác còn Nguyễn thị đỏ mắt.

"Không có... Gần đây mua đồ đều trả đủ tiền, chưa từng khất nợ người khác một đồng nào. Tức phụ nhi nhà ta bình thường cũng không ra khỏi cửa, nếu có người tới nhà nhờ giúp đỡ, bà ấy chưa từng nói nặng lời nào, cũng hiếm khi từ chối..." Tống Kim Sơn hơi ấm ức.

Nguyễn thị cũng biết thêu hoa, lúc trước học cùng nguyên chủ.

Thôn phụ đều biết may vá đôi chút, vì vậy thỉnh thoảng sẽ có người đến hỏi Nguyễn thị cách thêu hoa, bản thân Nguyễn thị cũng có mấy món đồ thêu.

"Cha, bây giờ có hỏi cũng hỏi không ra nguyên nhân. Hơn nữa, mọi người đều đi từ xa đến đây, nhất định đã đói bụng rồi. Ta thấy hay là ăn cơm trước đi?" Tống Anh nói.

Tống Kim Sơn sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, không thể để mọi người đợi lâu được."

Dứt lời, quay sang nói với mọi người: "Có thể là có hiểu lầm gì đó, làm phiền mọi người phải lo lắng rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, sau này mong thân bằng chiếu cố một chút!" 

Mọi người gật đầu. Nguyễn thị nhìn phụ nhân kia, thở dài, lấy giấy dầu gói năm cái bánh bao chay rồi đưa cho bà ta: "Nhà ta không phải thiện đường, sau này sẽ không có chuyện tặng không thức ăn đâu. Nếu có người hỏi thì mong Đại tẩu tử giải thích giúp rằng bọn ta bị người khác bẫy."

Tống Anh không ngăn cản.

Cửa hàng của nương nàng đương nhiên do nương nàng tự quyết định, hơn nữa người này quả thực trông rất đáng thương, còn nói trong nhà có hai đứa nhỏ, có lẽ nương nàng sợ bọn họ không còn gì ăn nên tiện tay làm chuyện tốt.

Không phải vấn đề lớn.

Phụ nhân kia nhận được bánh bao đương nhiên vô cùng biết ơn, cúi đầu, khom lưng cảm tạ Nguyễn thị rối rít rồi vội vàng chạy đi.

Nguyễn thị lắc đầu, sau đó chuẩn bị bán bánh bao.

"Ở đây có khay và bát đũa, muốn ăn gì thì tự chọn. Hôm nay có bánh bao chay và bánh bao thịt, đằng sau còn có bánh chẻo áp chảo và bánh bao chiên." Tống Kim Sơn nói.

"Hai món cuối là cái gì vậy?" Mọi người không nhịn được mà hỏi.

"Nha đầu nhà ta nghĩ ra đấy. Bánh chẻo áp chảo không khác sủi cảo là mấy nhưng được chiên bằng dầu, còn bánh bao chiên làm từ bột mì đã lên men, bên trên cũng được phết dầu, chỉ làm nhân thịt. Bánh chẻo áp chảo 1 văn tiền một cái nhưng bánh nhỏ, bánh bao chiên 2 văn tiền một cái nhưng bánh lớn hơn. Lát nữa bưng ra mọi người sẽ biết." Tống Kim Sơn giải thích.

Mấy món này không khó học, nhưng bọn họ là chỗ đầu tiên bán, sau này chắc chắn có thể bán chạy.

Mọi người háo hức chờ mong.

Đồ ăn đã được nấu chín trong nồi, một lát sau, Nguyễn thị và Quan đại nương bưng đồ ăn ra.

Mọi người nhìn qua, tuyệt thật, đúng là bóng loáng, bên trên còn rắc ít mè, trông vô cùng hấp dẫn.

Tuy đắt hơn bánh bao bình thường một chút nhưng dù sao cũng nhiều mỡ, hoàn toàn xứng đáng với giá tiền. Còn những người thông minh một chút đã nhận ra cửa hàng của Tống lão Nhị không chỉ nhắm đến người làm việc ở bến tàu.

Có món này thì dù là thương nhân đi ngang qua, e rằng cũng phải vào ăn thử. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com