Phụ nhân kia bị Tống Kim Sơn dọa sợ, lập tức co rụt đầu lại, ánh mắt cũng hơi hoảng loạn, "Phải... trả tiền sao?"
"Đương nhiên là phải trả tiền rồi! Bánh bao chay 1 văn tiền một cái, bánh bao thịt 3 văn hai cái, canh thịt 2 văn một chén lớn!" Tống Kim Sơn nghẹn lửa giận trả lời.
Phụ nhân kia nghe thấy vậy thì lập tức rụt tay về: "Vậy... Vậy ta không lấy nữa..."
Sắc mặt Tống Kim Sơn đã chuyển sang màu xanh.
Người tới là một phụ nhân còn chưa tính, mối mua bán đầu tiên còn không thành, xui xẻo như thế, ai mà vui cho được?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không thể ép người ta bỏ tiền ra mua được!?
Tống Kim Sơn vốn cũng không phải người thích kiếm chuyện.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ nhân này xoay người rời đi.
"Đợi đã."
"Đợi đã." Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Tống Anh quay đầu nhìn Quan đại nương, Quan đại nương tiến lên một bước, hỏi: "Đại tẩu tử, ngươi nghe người khác nói vị khách đầu tiên trong hôm nay của bọn ta không cần trả tiền nên mới đến sao?"
"Ừm." Phụ nhân thấp giọng đáp.
"Ai nói với ngươi như thế?" Quan đại nương hỏi tiếp.
Quan đại nương trông không thân thiện, hai mắt nhìn chằm chằm phụ nhân kia khiến sắc mặt bà ta tái xanh, sợ hãi ấp úng: "Ta cũng không biết... Chỉ nghe người khác nói chuyện phiếm, bọn họ nói rằng không cần trả tiền..."
Phụ nhân này cũng không ngốc, lúc nãy nam nhân kia nói bọn họ đang mời Thần Tài.
Cho nên giờ phút này bà ta thật sự vô cùng sợ hãi.
"Cửa hàng nào lúc khai trương cũng phải làm lễ mời Thần Tài, Đại tẩu tử ngươi không biết sao?" Quan đại nương hỏi tiếp.
Phụ nhân kia run rẩy: "Có, có biết... nhưng ta nghe người ta nói ông, ông chủ cửa hàng này tốt bụng... muốn bố thí cho người nghèo để tích đức..."
Tống Kim Sơn tức giận đến bật cười.
Ai lại chọn thời điểm quan trọng như vậy để bố thí cho người nghèo!?
Hơn nữa, bố thí cho người nghèo ư? Hắn cũng nghèo đấy!
"Đại tẩu tử, hôm nay ngươi quấy rầy việc khai trương của bọn ta nên ngươi phải nói thật với bọn ta. Người nói chuyện phiếm kia trông như thế nào, nói ở đâu, ngoại trừ ngươi còn có ai khác nghe thấy hay không đều phải nói rõ ràng với bọn ta. Nếu không... đừng trách bọn ta đánh đuổi ngươi đi ra ngoài." Quan đại nương nói.
Bà ấy xắn tay áo, trông rất hùng hổ, giống như thật sự muốn đánh người.
"Đừng đánh ta!" Phụ nhân vội vàng kêu lên, "Là ở gần bến tàu, lúc ấy chỉ có ta và hai đứa nhỏ nghe thấy, bọn họ có nói với người khác hay không ta cũng không biết... Hai người nói chuyện... ăn nói thô lỗ, trông giống người ở bến tàu... nhưng, nhưng bọn họ rất trắng."
"Trắng?" Quan đại nương nhíu mày.
Tống Anh đã hiểu rõ.
Người làm công ở bến tàu làm sao mà trắng được? Tỷ như cha nàng, Tống Kim Sơn, ngay cả cổ cũng phơi nắng đến đen thui.
Hơn nữa, cho dù là gia đình bình thường thì đa số mọi người đều có nước da ngăm, dù sao cũng phải chăm sóc ruộng đồng, thường xuyên phải làm việc ngoài ruộng dưới ánh nắng chói chang, có muốn trắng cũng không trắng được!
Sau khi xuyên qua, Tống Anh chưa từng xuống ruộng vì ngoài ruộng đã có Tiểu Thanh.
Ếch tinh vừa ăn sâu vừa nuôi sâu, ngoài ruộng được tưới linh thủy nên dù là cỏ dại cũng được đám sâu cực kỳ yêu thích, cỏ còn chưa kịp lớn đã bị ăn sạch, nhưng một khi có côn trùng ăn lương thực, chúng sẽ trở thành đồ ăn vặt của Tiểu Thanh.
Bây giờ nghe phụ nhân này nói như vậy, chứng tỏ có người cố ý nhắm vào bọn họ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều lo lắng không yên.
Mấy người cùng tộc với Tống gia cũng đều vô cùng tức giận.
"Là ai thất đức làm ra loại chuyện này! Khai trương cũng có thể đến náo loạn, đúng là lòng dạ hiểm độc!"
"Còn không phải sao... Tống lão Nhị, gần đây ngươi có đắc tội ai không?"