Tóm lại, Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu cuối cùng cũng có được một chiếc mặt nạ của bác sĩ đen, đây là phần thưởng khi thông qua trò chơi sa bàn. Một chiếc mặt nạ của bác sĩ đen có giá trị lên đến một nghìn điểm.
Hai chiếc mặt nạ của bác sĩ đỏ, Mê Túy và Hoan Lạc, lần lượt là phần thưởng khi Tiêu Tịch gi ết chết 【Bác sĩ điện liệu】 ở giai đoạn đầu tiên và 【Bác sĩ âm nhạc】 ở giai đoạn thứ hai. Trong lần đổi điểm đầu tiên, Tiêu Tịch không vội đổi lấy điểm từ mặt nạ của 【Bác sĩ điện liệu】 vì vẫn cần nó để cải trang. Nhưng giờ đây, khi cuộc chiến sắp nổ ra, việc tiếp tục ngụy trang trong giai đoạn thứ ba không còn ý nghĩa nữa, đổi lấy điểm sẽ có lợi hơn.
Ngoài ra, bọn họ còn có hàng chục chiếc mặt nạ xám trắng thông thường, cộng thêm số điểm lừa được từ Kẻ điều khiển rối, tổng số điểm của cả hai đã lên đến con số đáng kinh ngạc, hơn một nghìn chín trăm điểm.
Thậm chí, ngay cả vật phẩm giá trị nhất trên danh sách trao đổi, 【Vé xe quay về】 - cũng có thể đổi được.
【Vé xe quay về】 không phải là một loại chú vật mà là một đạo cụ đặc biệt. Khi sử dụng, thí sinh có thể lập tức rời khỏi trường thi, trở về ký túc xá an toàn của học viện. Chỉ là đạo cụ này có một điểm hạn chế lớn. Một khi sử dụng, mặc định thí sinh từ bỏ toàn bộ phần thưởng đã thu thập được trong trường thi.
Dù có nhược điểm lớn như vậy, nhưng một món đồ có thể cứu mạng vào thời khắc quan trọng vẫn khiến tất cả thí sinh phải thèm thuồng.
Tiêu Tịch không chút do dự đổi lấy 【Vé xe quay về】. Sau đó, cân nhắc một lúc, hắn lại đổi thêm một món chú vật tên là 【Cánh Cửa Tư Tưởng】.
【Cánh Cửa Tư Tưởng】: Lựa chọn một đối tượng có năng lực tư duy độc lập làm điểm đến, gọi là đối tượng điểm đến. Chọn một đối tượng khác có năng lực tư duy độc lập làm điểm khởi đầu, gọi là đối tượng điểm khởi đầu. Đối tượng điểm khởi đầu sẽ lặp đi lặp lại một từ khóa tư tưởng đặc biệt trong tâm trí đối tượng điểm đến. Quá trình thiết lập này cần kéo dài hai phút, sau khi hoàn thành, cánh cửa truyền tống sẽ chính thức được thiết lập.
Trong vòng ba ngày, nếu từ khóa tư tưởng đặc biệt này một lần nữa xuất hiện trong tâm trí đối tượng điểm đến, 【Cánh Cửa Tư Tưởng】 sẽ được kích hoạt, lập tức truyền tống đối tượng điểm khởi đầu đến bên cạnh đối tượng điểm đến, trong phạm vi ba mét. Mỗi lần thiết lập chỉ có hiệu lực một lần.
Chú vật này là chú vật cao cấp, chỉ có thể sử dụng năm lần.
Dù phần mô tả khá dài, nhưng cách sử dụng chú vật này lại không hề phức tạp.
Ví dụ, A thì thầm vào tai B, thiết lập từ khóa đặc biệt là "táo". Như vậy, cánh cửa truyền tống sẽ được tạo ra. Trong vòng ba ngày tiếp theo, chỉ cần B một lần nữa nghĩ đến từ "táo", A sẽ ngay lập tức được dịch chuyển đến trước mặt B.
【Vé xe quay về】 trông như một tấm vé xe bình thường, trên đó ghi dòng chữ 【Tuyến đường một chiều - Học viện Dị Chủng】, kèm theo biểu tượng con mắt đặc trưng của học viện.
Còn 【Cánh Cửa Tư Tưởng】 là một quả cầu ánh sáng nhỏ. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy bên trong nó phản chiếu vô số cánh cửa ảo ảnh, những cánh cửa này lồng ghép vào nhau, lớn nhỏ đan xen, nhìn lâu dễ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Tiêu Tịch tùy ý đưa 【Vé xe quay về】 cho Đoạn Văn Chu, còn mình thì cất 【Cánh Cửa Tư Tưởng】 đi.
Đoạn Văn Chu sững sờ, vội vàng xua tay từ chối.
"Em không cần cái này đâu! Nếu không có anh Tiêu, chắc chắn em không thể hoàn thành nhiệm vụ của sa bàn được. Anh giữ đi, lỡ có chuyện gì thì anh chạy trước… Dù sao thì em da dày thịt béo, chết cũng chẳng sao… Dù gì thì —"
"Cầm lấy. Đừng để tôi nói lần thứ hai."
Tiêu Tịch lạnh mặt.
"Chỉ khi cậu có một lá bài tẩy bảo vệ tính mạng, tôi mới có thể yên tâm để cậu làm những việc nguy hiểm hơn, cũng có giá trị hơn. Đưa nó cho cậu chỉ vì trong tay cậu, nó sẽ phát huy tác dụng lớn hơn so với tôi."
"Thật ra dù không có tấm vé này, anh bảo em làm chuyện nguy hiểm em cũng làm mà… Được rồi…"
Thấy ánh mắt Tiêu Tịch híp lại, Đoạn Văn Chu lập tức chột dạ, ngoan ngoãn nhận lấy tấm vé.
Cậu không chịu nổi khi thấy anh Tiêu lạnh mặt với cậu, hơn nữa, anh Tiêu làm vậy chắc chắn có lý do, nhưng chắc chắn không phải vì anh Tiêu yêu cậu hay gì đó…
Dù có tự tin đến đâu, cậu cũng biết chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra… ít nhất là bây giờ thì tuyệt đối không thể.
Nhưng Tiêu Tịch lúc này lại đang nghĩ đến một chuyện khác, việc cứ phải chia đồ liên tục thế này đúng là có chút phiền phức. Nếu hắn tự thành lập một công hội, thì có thể có không gian chung của hội, một phần đạo cụ có thể để trong đó cho các thành viên sử dụng chung. Chỉ là chi phí để thành lập công hội thực sự quá đắt đỏ…
Nhưng chuyện này có thể đợi đến khi trở lại Học viện Dị Chủng rồi tính. Việc quan trọng trước mắt vẫn là hoàn thành kỳ thi này.
Tiêu Tịch xoay xoay quả cầu ánh sáng đầy những cánh cửa trong tay như đang nghịch một viên bi, sau đó cất 【Cánh Cửa Tư Tưởng】 đi, rồi đi về phía Ngải Sơn, người đang chuẩn bị bố trí chiến lược trước trận chiến.
"Xin chào, có thể làm phiền anh vài phút không?"
Hắn hơi cúi đầu nhìn Ngải Sơn.
"Có chuyện gì vậy?"
Ngải Sơn đặt băng gạc trong tay xuống, dịu giọng hỏi.
Y có ấn tượng rất tốt với Tiêu Tịch, một người không chỉ có năng lực chiến đấu mạnh mẽ mà còn có ngoại hình điển trai và tính cách không tồi.
"Tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút."
Tiêu Tịch xoay chuyển từ "riêng" trong miệng, nhẹ nhàng nhả ra.
---
---
Đoạn Văn Chu cũng nhận được mệnh lệnh từ anh Tiêu: Đứng yên tại chỗ, không được đi đâu hết, cũng không được đi theo hắn.
Mười phút sau, khi sắp chờ đến mức mọc rêu, Đoạn Văn Chu liền thấy anh Tiêu của mình cùng người đàn ông tóc vàng kia trò chuyện vui vẻ bước ra ngoài.
"Thật sự cảm ơn ngài!"
Ngải Sơn nắm chặt tay Tiêu Tịch, vẻ mặt chân thành đến mức khiến Đoạn Văn Chu nhìn mà ê hết cả răng.
"Những gợi ý về tuyến đường tấn công và chiến lược mà ngài cung cấp thực sự vô cùng hữu ích! Tấn công bất ngờ từ tòa nhà bên hông sẽ làm phân tán các bác sĩ vốn đang tụ tập thành nhóm, tránh được tình trạng bị số lượng áp đảo, từ đó phát huy tốt hơn sức mạnh cá nhân của chúng ta… Còn về tuyến đường mà ngài nhắc đến —"
Không biết từ lúc nào, cách xưng hô của Ngải Sơn với Tiêu Tịch đã từ "cậu" chuyển thành "ngài".
"Không có gì đâu."
Tiêu Tịch đặt tay lên tay y, vỗ nhẹ một cái.
"Dù gì chúng ta cũng chung một trận tuyến, đây là điều tôi nên làm."
"Phải rồi."
Hắn như vô tình nhắc đến một chuyện khác.
"Hình như lần này chúng tôi không thấy cha anh. Không biết ông ấy—"
Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Tiêu Tịch đã xác định rằng Ngải Sơn sau khi sống lại vẫn không có gì thay đổi, ký ức của y vẫn dừng lại ở lần trước bọn họ đến đường hầm ngầm.
Trong trí nhớ của Ngải Sơn, bản thân y tuy cũng rời đi cùng Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu để săn lùng đám bác sĩ, nhưng rất nhanh sau đó đã quay trở lại đường hầm ngầm.
"Cha tôi nói ông ấy cảm thấy không khỏe, nên đã đi đến căn lều phía sau để nghỉ ngơi rồi."
Ngải Sơn mỉm cười.
"Sức khỏe của ông ấy vốn đã không tốt, lại bị giam cầm bởi người anh trai điên rồ của tôi suốt một thời gian dài, bây giờ thực sự rất mệt mỏi."
"Vậy sao? Tôi biết rồi."
Năm phút sau, Đoạn Văn Chu ghé sát tai Tiêu Tịch, thấp giọng báo cáo kết quả điều tra các căn lều phía sau.
Viện trưởng già không hề ở trong lều nghỉ ngơi như Ngải Sơn nói. Đoạn Văn Chu đã kiểm tra hết tất cả các căn lều, nhưng không hề thấy bóng dáng ông ta đâu.
Rõ ràng, đối phương không ở đây.
Ngải Sơn không có lý do gì để nói dối, vì chỉ cần kiểm tra đơn giản là có thể phát hiện ra viện trưởng già hoàn toàn không có trong lều. Khả năng lớn hơn là viện trưởng già đã lừa con trai mình, giả vờ rằng mình ở trong lều, nhưng thực chất đã rời đi.
Nhưng rốt cuộc ông ta đã đi đâu? Mục đích của ông ta là gì?
Manh mối này… ngày càng rõ ràng hơn rồi…
Tiêu Tịch khẽ cụp mắt, chìm vào suy nghĩ.
Đúng lúc này, một con hạc giấy đột ngột bay ra từ màn sương trắng dày đặc, lao thẳng về phía hắn.
Nhưng trước khi vào phạm vi một mét xung quanh Tiêu Tịch, nó đã bị một chiếc xúc tu thô dài chặn lại. Con hạc giấy đâm sầm vào cái miệng đang mở rộng trên xúc tu, suýt chút nữa bị nuốt chửng.
Đoạn Văn Chu vốn đã bực bội vì chuyện của Ngải Sơn, nhưng lại không dám nổi nóng với anh Tiêu, sợ mình trông như một kẻ nhỏ nhen đang ghen tuông… Nên cậu chỉ có thể trút giận vào con hạc giấy kia bằng giọng điệu cáu kỉnh.
"Cái quái gì cũng muốn nhào vào anh Tiêu của tôi là sao?! Gì chứ? Tưởng mình xinh đẹp lắm à? Tưởng ai cũng thích mình chắc?!"
Tiêu Tịch gõ nhẹ lên đầu cậu một cái. Đoạn Văn Chu ôm đầu ngồi xuống, dùng móng tay moi con hạc giấy ra từ kẽ răng của xúc tu.
Đây chỉ là một con hạc giấy gấp bằng giấy bình thường, nhưng không hiểu sao nó lại có thể vỗ cánh bay lơ lửng trong không trung một cách ổn định.
Rõ ràng phong cách của nó không hề khớp với bầu không khí của cả bệnh viện tâm thần này.
Tiêu Tịch suy đoán rằng đây không phải là một đợt tấn công, mà có lẽ là một thí sinh nào đó đang truyền tin cho bọn họ.
Con hạc giấy, ướt nhẹp và sắp tan thành một mảnh giấy vụn, run rẩy mở miệng.
Từ trong đó, giọng nói trong trẻo của Xạ Thủ truyền ra.
"Tôi và Người Sống Sót đang ở tháp canh góc tây bắc! Chim báo tử, mau tới cứu bọn tôi, làm ơn đấy! Chuyện này không chỉ là cứu chúng tôi, mà còn là cứu tất cả chúng ta! Nếu không — cả anh, cả Thao, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây!"