Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 99: Động viên trước cuộc chiến



Trước mắt hắn, sắc đỏ tựa như lớp màu nước bị dội nước, dần dần nhạt đi. Ý thức của Tiêu Tịch tách khỏi bức tranh, quay trở lại thế giới thực.

 

Cơ thể hắn lắc nhẹ, sau đó đứng vững trở lại.

 

Ngay trước mặt hắn, bức tranh khổng lồ vẽ người phụ nữ có đầu dê bắt đầu bén lên một tia lửa đen từ mép dưới. Ngọn lửa li3m qua lớp vải mỏng, thiêu cháy đôi móng guốc dê, chiếc váy dài, rồi lan tới đứa bé trong bụng bà. Vải tranh cong lên, phát ra âm thanh khẽ khàng. Mùi cháy khét lan tỏa, ngọn lửa đen nuốt trọn bức tranh trong chớp mắt, để lại một đống tro tàn.

 

Những bệnh nhân trước đó vẫn còn đứng trước bức tranh chiêm ngưỡng đều run lên dữ dội, rồi ngã gục xuống như những con rối bị cắt đứt dây điều khiển. Khoảnh khắc chạm đất, cơ thể họ liền khô quắt lại, hóa thành màu xám đen, rồi vỡ vụn ra, chỉ còn lại những hình người cháy đen nằm rải rác trên mặt đất.

 

Ý thức của họ đã chết từ lâu, bây giờ thứ đang chết đi chỉ là thể xác còn sót lại trên thế gian mà thôi.

 

"Anh Tiêu! Anh… anh không sao chứ?!"

 

Đoạn Văn Chu túm chặt cổ tay Tiêu Tịch, giọng nói đầy gấp gáp, nhưng lại không dám trái lệnh anh Tiêu mà quay sang nhìn hắn.

 

"Không sao nữa rồi."

 

Tiêu Tịch rút tay về khỏi mặt Đoạn Văn Chu, ngồi xuống kiểm tra những thi thể bệnh nhân đã tan thành tro bụi. Hắn lục tìm trong đống tro, lấy ra vài lọ thuốc màu trắng vẫn còn nguyên vẹn bên trong, chứa khoảng hơn chục viên viên nang Romir.

 

Hắn chia số thuốc này với Đoạn Văn Chu.

 

"Vừa rồi rốt cuộc là sao vậy?"

 

Tốc độ thời gian của nhiệm vụ ẩn trong thế giới ý thức và thời gian thực bên ngoài không giống nhau. Từ góc nhìn của Đoạn Văn Chu, chỉ thấy Tiêu Tịch đang nhìn bức tranh thì đột nhiên giơ tay bịt mắt cậu lại. Chỉ ba giây sau, Tiêu Tịch liền buông tay, bảo rằng không có gì cả.

 

Sau đó, chẳng khác gì trò ảo thuật — bức tranh biến mất, bệnh nhân ngã gục, hai người bọn họ thì bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.

 

"Nhận nhiệm vụ ẩn thôi." Tiêu Tịch thản nhiên đáp.

 

Đoạn Văn Chu giật mình: "Hả? Sao anh Tiêu không gọi em đi chung!"

 

Tiêu Tịch liếc cậu một cái.

 

"Đây là nhiệm vụ giải mã, cậu vào cũng vô dụng."

 

Đoạn Văn Chu có chút tủi thân, định chứng minh rằng mình không chỉ biết đánh nhau:

 

"Sao lại thế được! Ít nhất em cũng có thể đứng bên cạnh cổ vũ anh Tiêu ‘666’ chứ! Mà anh đi một mình không thấy sợ à? Có em ở đó thì ít ra cũng đỡ cô đơn mà!"

 

Tiêu Tịch không buồn đáp lại mấy câu luyên thuyên của cậu, chỉ mở ra ba manh mối mới nhận được từ nhiệm vụ ẩn, chia sẻ với Đoạn Văn Chu.

 

Nhiệm vụ ẩn này không quá khó. Hơn nữa, hệ thống còn trực tiếp cung cấp đáp án chính xác. Có tổng cộng bốn nghi phạm, nếu nhắm mắt chọn bừa thì cũng có 25% cơ hội trả lời đúng. Tiêu Tịch cảm thấy, chỉ cần là người chơi có chút kinh nghiệm về giải mã, đều có thể đoán ra hung thủ và vượt qua nhiệm vụ.

 

Thế nhưng, nhiệm vụ này lại cung cấp một lượng lớn thông tin liên quan đến cốt truyện của phó bản. Thậm chí, Tiêu Tịch còn có một linh cảm, rằng Hắc Sơn Dương cố tình đưa ra nhiệm vụ này để dẫn dắt bọn họ tìm ra manh mối.

 

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn, Tiêu Tịch nhận được ba đầu mối mới.

 

[Manh mối số 2 (cập nhật)]: Âu Nhĩ và Ngải Sơn vốn là hai nhân cách của cùng một người, nhưng hiện tại, họ đã trở thành hai cá thể độc lập. Quan hệ giữa họ không hề hòa hợp.

 

[Manh mối số 3 (cập nhật)]: Ngải Sơn mắc chứng rối loạn đa nhân cách, là nhân cách chủ. Còn Âu Nhĩ chính là nhân cách phụ.

 

[Manh mối số 7]: Lão Âu Nhĩ đang mưu tính một âm mưu liên quan đến đứa con của ông ta.

 

Ban đầu, thông tin họ có được chỉ dừng lại ở việc Âu Nhĩ và Ngải Sơn không hòa hợp, cũng như cả hai đều mắc bệnh tâm thần. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những đầu mối này đã được cập nhật thêm.

 

Đoạn Văn Chu nhìn ba manh mối, kinh ngạc thốt lên:

 

"Vậy là hai anh em này thực chất là cùng một người?! Rốt cuộc họ làm thế nào mà từ một người biến thành hai người chứ? Dù thế giới này có phi logic đi nữa thì cũng không đến mức vô lý như vậy!"

 

Tiêu Tịch trầm ngâm giây lát:

 

"Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cha của họ, lão Âu Nhĩ. Trong nhiệm vụ ẩn, ông ta rất khao khát có một cặp song sinh, nhưng mẹ của Ngải Sơn chỉ sinh ra một đứa trẻ. Đứa còn lại đã chết non và bị chôn dưới thập giá. Sau khi biết tin đứa con của mình đã chết, phản ứng của lão… rất kỳ lạ."

 

"Chỉ vì thiếu một đứa con, mà lão ta cố tình khiến con mình bị rối loạn đa nhân cách, để rồi có thêm một đứa trẻ khác sao?!"

 

"Ông bố này có bệnh thật rồi! Mà nghĩ lại, chúng ta còn cứu lão ta ra ngoài nữa chứ, đúng là uổng công mà!"

 

“Khoan đã, chẳng lẽ lão vẫn luôn giả vờ từ trước đến nay sao…? Nếu không nhờ anh Tiêu hoàn thành nhiệm vụ ẩn của bức tranh này, có lẽ chúng ta vẫn còn bị lão che mắt!”

 

“Là vậy, nhưng không chỉ đơn giản như thế.”

 

Tiêu Tịch hạ mắt, hàng mi dài che đi tia sáng lóe lên trong đồng tử hắn.

 

Hắn có lẽ đã đoán ra sự thật ẩn giấu phía sau kỳ thi này, nhưng vẫn còn thiếu một manh mối quan trọng cuối cùng.

 

“Anh Tiêu lợi hại thật!”

 

“Cậu nên cảm ơn vị tiểu thư trên bức tranh thì hơn.” Tiêu Tịch nói.

 

“Được luôn ——”

 

Đoạn Văn Chu nghe vậy, lập tức cúi người hành lễ với bức tranh.

 

“Cảm ơn chị gái đã cho bọn em manh mối.”

 

Tiêu Tịch liếc nhìn thời gian.

 

“Bước tiếp theo, chúng ta nên nhanh chóng đến đường hầm dưới lòng đất để đổi điểm trước.”

 

Sau đó, giai đoạn ba, giai đoạn nguy hiểm nhất có lẽ sẽ đến.

 

Hai người quay người, đi xuống tầng dưới.

 

Ngay khi bóng dáng họ sắp hoàn toàn khuất khỏi hành lang, một giọng nói yếu ớt vọng đến từ phía sau Tiêu Tịch.

 

Trên đống tro tàn của bức tranh đã bị thiêu rụi, đột nhiên hiện ra bóng hình mơ hồ của một người phụ nữ mặc váy dài.

 

“Xin cậu… cứu… con tôi…

 

Những gì tôi biết… tôi đều… đã nói cho cậu rồi…”

 

“Sẽ cứu.”

 

Tiêu Tịch không quay đầu lại, chỉ hờ hững đáp một câu.

 

“Ơ…? Anh Tiêu, anh vừa nói chuyện với ai vậy?”

 

“Một hồn ma đã chết từ lâu.”

 

---

 

---

 

Bọn họ nhanh chóng đi theo con đường trước đó, tiến vào hệ thống đường hầm ngầm. Chàng trai tóc vàng Ngải Sơn vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu tiến đến thì mỉm cười dịu dàng.

 

Dù đã lường trước khả năng này, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Đoạn Văn Chu vẫn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Huống hồ gì, người này chính là do bọn họ g iết chết.

 

Cậu còn đích thân kiểm tra thi thể của Ngải Sơn…

 

Đm! Y thực sự sống lại rồi!

 

Ngải Sơn trước mặt bọn họ còn là con người không? Hay cũng là một hồn ma?

 

Khoan đã, có khi nào tên này chỉ là thí sinh khác giả dạng, muốn lừa lấy mặt nạ từ họ không?

 

Cậu lén lút liếc sang Tiêu Tịch.

 

Nếu có chuyện đó thật, anh Tiêu chắc chắn sẽ nhận ra!

 

Nhưng Tiêu Tịch không có biểu hiện gì khác lạ, bởi vốn dĩ gương mặt hắn luôn không có cảm xúc.

 

“Lần này thu hoạch thế nào?” Ngải Sơn mỉm cười hỏi

 

“Tạm được, giết một bác sĩ đen, vài bác sĩ đỏ.”

 

Tiêu Tịch đáp lời, đồng thời đưa ra một xấp mặt nạ bác sĩ. Chiếc mặt nạ màu đen tuyền nằm chễm chệ trên cùng, nổi bật trong bàn tay tái nhợt của hắn.

 

“Bác... Bác sĩ đen?”

 

Ngải Sơn rõ ràng bị kinh ngạc.

 

Đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy nhiều mặt nạ bác sĩ đến vậy cùng một lúc. Không chỉ có mặt nạ đen, mà còn có hai mặt nạ đỏ thẫm như máu, cùng với một xấp mặt nạ trắng và xám.

 

Cần biết rằng, bác sĩ đỏ đã được xem là kẻ địch mạnh trong bệnh viện tâm thần Vụ Sơn. Chứ đừng nói đến bác sĩ đen! Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ dự định dùng số đông để áp chế hắn. Thế nhưng trận chiến còn chưa bắt đầu, Tiêu Tịch đã một mình tiêu diệt được một bác sĩ đen.

 

À, cũng không hẳn là một mình, vì vẫn còn một đồng đội bên cạnh hắn.

 

Nhưng dù vậy, thành tích này cũng đủ đáng sợ rồi.

 

Tiêu Tịch lặng lẽ quan sát nét mặt của Ngải Sơn.

 

“Anh trai, trông anh mạnh thật đấy!”

 

Một giọng nói non nớt cất lên.

 

Tiêu Tịch quay đầu, nhìn thấy cô bé đang ngồi trên con thỏ bông khổng lồ.

 

“Đến lúc trận chiến chính thức bắt đầu, anh có muốn thi với Peter của em không?”

 

“Xem thử ai giết được nhiều bác sĩ hơn?”

 

Dù còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé này lại cực kỳ căm ghét bác sĩ, đến mức có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.

 

“Tôi không thi với em.” Tiêu Tịch nói.

 

“Oh.”

 

Cô bé có vẻ hơi thất vọng, giơ tay vò tai con thỏ.

 

“Sao em lại ghét bác sĩ?” Tiêu Tịch hỏi.

 

“Còn phải hỏi sao?”

 

Cô bé trừng mắt, giọng nói tràn ngập căm phẫn:

 

“Bọn họ đánh đập bọn em, không cho bọn em ăn, chỉ bắt bọn em uống thuốc, uống thuốc!”

 

Cô bé đột nhiên thét lên:

 

“Ai bắt em uống thuốc, em sẽ giết hắn! Giết hắn!”

 

“Bất cứ ai ngăn em giết bác sĩ, em cũng sẽ giết! Giết sạch!”

 

Tiếng hét khiến Đoạn Văn Chu giật bắn người.

 

“Em phải giết bác sĩ! Giết sạch bác sĩ!”

 

【Không ổn rồi, bệnh nghề nghiệp của tôi sắp trỗi dậy mất! Mau để tôi ra ngoài nói chuyện với cô bé này đi! Tôi cam đoan, chỉ cần nói xong, em ấy sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa!】

 

Một giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên trong tâm trí Tiêu Tịch.

 

Tiêu Tịch cau mày.

 

Hắn cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng người nói ra câu này rõ ràng không phải hắn, mà là… Ngư.

 

【Sao anh lại xuất hiện được?】

 

Hắn rõ ràng không hề đeo Mặt nạ Nhân Cách.

 

【Ồ?】 Ngư bật cười khẽ.

 

【Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là do con quạ nhỏ như cậu vốn có thiên phú đa nhân cách, chỉ là trước đây chưa nhận ra mà thôi. Bây giờ vào bệnh viện tâm thần rồi, đơn giản là cứ thả lỏng bản thân thôi~】

 

Tiêu Tịch bỏ qua y.

 

Hắn cảm thấy vấn đề nằm ở lớp sương trắng. Ngay cả khi đã uống viên nang Romir, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ ảnh hưởng của nó.

 

Bọn họ cũng đang dần trở thành bệnh nhân tâm thần, bắt đầu xuất hiện các triệu chứng bất thường.

 

Xem ra, họ cần phải nhanh chóng hành động.

 

Cùng với tiếng hét “Giết sạch bác sĩ!” của cô bé, ngày càng nhiều bệnh nhân cũng đồng thanh hưởng ứng.

 

“Giết sạch bác sĩ! Giết sạch bác sĩ!”

 

Ánh mắt bọn họ đỏ rực, từng người một từ trong bóng tối bước ra, trên tay cầm vũ khí, vây chặt lấy Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu. Họ giống như những cỗ máy lặp đi lặp lại, liên tục gào lên khẩu hiệu báo thù.

 

“Giết sạch bác sĩ! Giết sạch bác sĩ!”

 

“Được rồi, mọi người yên lặng một chút đã.”

 

Ngải Sơn đứng ở trung tâm, vỗ tay hai tiếng. Giọng nói của y vẫn dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa uy lực không thể nghi ngờ.

 

Các bệnh nhân rất nghe lời y. Bọn họ nhanh chóng trở nên im lặng, đồng loạt dùng ánh mắt b3nh hoạn nhìn về phía chàng trai tóc vàng. Lúc này, họ lại giống như một đàn cừu đã được thuần phục, chỉ biết lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh từ người chăn dắt.

 

“Tôi hiểu nỗi căm hận của mọi người.”

 

Ngải Sơn cất giọng chậm rãi, ánh mắt ánh lên vẻ hoài niệm.

 

“Tôi đã lớn lên trong bệnh viện tâm thần này. Dù sau đó từng rời đi để học tập, nhưng cuối cùng, tôi vẫn lựa chọn trở về đây.”

 

Ban đầu, tôi muốn kế thừa bệnh viện từ tay cha mình. Giống như cha tôi từng kế thừa nó từ ông nội tôi. Tôi muốn trở thành một viện trưởng hết lòng vì bệnh nhân, xây dựng nơi này trở nên tốt đẹp hơn.

 

Nhưng vì bị anh trai hãm hại, tôi đã bị tráo đổi thân phận với hắn. Hắn trở thành viện trưởng bệnh viện, còn tôi lại bị biến thành một bệnh nhân!

 

Khoảng thời gian bị giam trong phòng cách ly…

 

Tôi đã suy ngẫm rất nhiều. Tôi cũng đã học được rất nhiều điều…”

 

Ngải Sơn cười nhẹ, đôi mắt vàng óng lướt qua từng khuôn mặt bệnh nhân xung quanh.

 

“Những điều tôi học được trong phòng bệnh… Sẽ giúp tôi trở thành một viện trưởng tốt hơn.”

 

Tôi xin hứa với mọi người… Tôi sẽ đem đến một tương lai tươi sáng hơn. Một tương lai không còn bệnh tật.”

 

“Ngải Sơn! Ngải Sơn!”

 

Các bệnh nhân hò reo vang dội, tiếng hoan hô chấn động cả không gian.

 

“Nhưng để giành lấy tương lai đó, chúng ta cần phải tự tay đoạt lấy! Chúng ta phải đổ máu để chiến đấu — Giống như người anh em này!”

 

Ngải Sơn giơ cao chiếc mặt nạ đen Tiêu Tịch vừa đổi.

 

Mặt nạ ấy đen kịt, tựa như một biểu tượng cho bóng tối và tử vong.

 

“Hãy lấy cậu ấy làm tấm gương. Vì tự do! Vì ngày mai! Vì thoát khỏi bệnh tật! Vì có thể sống như một con người —

 

Giết sạch bọn bác sĩ!”

 

“GIẾT SẠCH BỌN BÁC SĨ!!!”