Đừng Có Ăn Vạ Loạn!

Chương 73



Diệp Tố mỉm cười: "Người m/ù chữ thì nên học chữ cho đàng hoàng."

Du Phục Thời lại bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Hắn đứng dậy đi về phía giường, không quên phản bác Diệp Tố: "Ta biết chữ." Chỉ là... dường như đã quên mất.

 

Diệp Tố mỉm cười, giá như biết trước hôm nay, lúc đầu nàng đã kiên quyết từ chối yêu cầu của sư phụ. editor: bemeobosua.

"Ra rồi!"

Bên ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng của Tây Ngọc, sau đó Hạ Nhĩ cũng kêu lên: "Đại sư tỷ, mau tới xem!"

 

Diệp Tố đi ra: "Đổi bảng rồi sao?"

Minh Lưu Sa phóng to Bách Thanh Bảng: "Đổi... rồi."

Mấy người nhìn từ dưới lên, không lâu sau đã tìm thấy tên của hai người.

 

Thứ hai trăm tám mươi chín, Ô Tiên, xuất từ Minh Lưu Sa, Thiên Cơ Môn.

Thứ hai trăm tám mươi tám, Nguyệt Thương, xuất từ Hạ Nhĩ, Thiên Cơ Môn.

"Thứ hạng sao lại thấp vậy?" Tây Ngọc nhìn hai dòng trên Bách Thanh Bảng, "Đ/ao của Toàn Gia Anh bên Phá Nguyên Môn cũng bình thường thôi, vậy mà vào top hai trăm rồi."

 

"Thanh đ/ao của hắn có dùng Lôi Văn Phục Nguyên mà mình phục hồi, có ý nghĩa khác." Diệp Tố gần như hiểu được cơ chế bình chọn của Bách Thanh Bảng, "Ô Tiên và Nguyệt Thương quá theo khuôn phép."

 

"Toàn Gia Anh lên rồi!" Hạ Nhĩ mắt tinh, nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở phía trên, "Thứ một trăm năm mươi, hắn đã đẩy một người của Trảm Kim Tông."

"Một trăm năm mươi?" Diệp Tố nhớ lại thanh đao nhìn thấy ở Sân Thí Luyện, trầm ngâm: "Hắn hẳn là đã thêm cái gì đó vào sau."

 

Chỉ riêng thanh đ/ao lúc đó, hẳn là không đến mức vượt qua ngưỡng đó, nhiều nhất cũng chỉ quanh quẩn đâu đó hơn một trăm năm mươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhiều người Trảm Kim Tông quá." Hạ Nhĩ quét mắt qua Bách Thanh Bảng, có chút ghen tị, không biết khi nào Thiên Cơ Môn mới có thể quay về thời kỳ "quét bảng" đây.

 

"Chuyện... bình thường." Minh Lưu Sa đóng khu vực công bố lại.

"Đại sư tỷ, chúng ta còn phải làm gì nữa?" Tây Ngọc hỏi.

"Tiếp theo, chúng ta chờ xem." Diệp Tố nói, "Có ai đến tìm không."

 

"Đại sư tỷ, có người tìm tỷ."

Mấy người trong viện: "?"

Diệp Tố cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện là tiếng phát ra từ ngọc bài truyền tin.

Nàng mở ra xem, là sư đệ ở dưới núi.

 

Diệp Tố hỏi: "Ai tìm ta?"

"Nói là tên Toàn Gia Anh." Giọng của sư đệ có chút bối rối truyền đến, "Đại sư tỷ, có cho hắn vào không ạ?"

 

"Không cần, ta xuống." Diệp Tố ngẩng đầu, lấy kiếm ra, nhìn ba người, "Đi cùng không?"

Một lát sau, bốn người cưỡi kiếm lần lượt xuống núi.

 

* Lời tác giả: 

Tiểu xà: Ta không m/ù chữ, chỉ là quên rất nhiều thứ. 

Diệp Tố: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tiểu sư đệ, của ta.