27. Thiệp mời
Toàn Gia Anh đứng dưới chân núi Thiên Cơ Môn, ngước nhìn cánh cổng cổ kính và vững chãi trước mặt. Dù đã qua vạn năm, vẫn có thể cảm nhận được sự huy hoàng và hùng vĩ xưa kia.
Cánh cổng cao tới ba trượng, trên sống lưng đá là ngói bạch ngọc, hai bên đầu kìm ngậm rồng miệng lớn c/ắn vào rồng trên sống lưng, trên thân cắm đầy kiếm. Tấm biển ở giữa khắc ba chữ "Thiên Cơ Môn", mỗi nét đều toát lên khí thế sắc bén. Chỉ tiếc là thiếu đi linh khí nuôi dưỡng, nên nó ẩn chứa một chút khí tức tàn tạ.
Đây là lần đầu tiên Toàn Gia Anh đến Thiên Cơ Môn. Trước đây, hắn chỉ nghe qua những câu chuyện cười của người khác và thậm chí còn không biết tại sao mình lại đến đây. Nửa tháng trước, vào ngày cuối cùng trước khi gửi đi đ/ánh giá Bách Thanh Bảng, Toàn Gia Anh đã quyết định thêm một loại hoa văn đã được sửa chữa lên lưỡi đ/ao.
Lúc đó, các vị trưởng lão đều khuyên can hắn không nên tùy t/iện thêm vào, vì một khi xảy ra sai sót, toàn bộ pháp khí sẽ bị phế bỏ. Nếu phải luyện chế lại pháp khí, hắn sẽ bỏ lỡ đợt đ/ánh giá Bách Thanh Bảng lần này.
"Nếu thất bại, tháng sau lại gửi đi đ/ánh giá là được," Toàn Gia Anh nhớ lại thái độ thờ ơ của Diệp Tố và vài người khác đối với Bách Thanh Bảng, lần đầu tiên hắn đã không nghe lời khuyên của các trưởng lão. Vài trưởng lão lắc đầu không đồng tình:
"Sao có thể giống nhau được? Đến tháng sau, Trảm Kim Tông lại cười nhạo Phá Nguyên Môn chúng ta không có người."
Toàn Gia Anh vẫn kiên quyết muốn chồng thêm hoa văn: "Nếu gửi đi đ/ánh giá, thứ hạng vẫn còn sau hai người kia, chỉ càng thêm mất mặt."
Các trưởng lão còn định nói gì nữa, thì bị chưởng môn ngăn lại: "Ngươi muốn làm gì thì cứ làm."
Toàn Thâm chỉ đồng ý để Toàn Gia Anh chồng khắc hoa văn mới sửa chữa lên lưỡi đ/ao. Không ngờ con trai ông sau khi chồng khắc hoa văn xong, lại nhớ đến lời cha mình, cảm nhận được tình phụ tử sâu nặng. Sau vài ngày suy ngẫm sâu sắc, hắn ta được khích lệ, trực tiếp bỏ tông môn mà đi.
Việc chưởng môn Phá Nguyên Môn tức giận hay không lại là chuyện khác. Lúc này, Toàn Gia Anh đứng dưới chân núi Thiên Cơ Môn, trên khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, có chút sự tò mò không giấu giếm. Một tiểu đệ tử mặc đạo bào màu đen thấy có người lảng vảng trước cổng lớn, bèn bước ra, đ/ánh giá từ trên xuống dưới rồi nói: "Vô Âm Tông ở trấn bên cạnh, không ở đây."
Nhiều năm nay, có những người muốn bái nhập Vô Âm Tông nhưng lại đi nhầm đường, chạy đến dưới chân núi Thiên Cơ Môn. Lần nào cũng không nhìn thấy ba chữ lớn khắc trên biển hiệu! Tiểu đệ tử cho rằng người trước cổng lớn này đa phần cũng đang tìm Vô Âm Tông.
Toàn Gia Anh thấy tiểu đệ tử này mặc đạo bào giống Diệp Tố, liền biết mình đến đúng chỗ: "Ta tìm Diệp Tố."
"Đại sư tỷ?" Tiểu đệ tử nghe vậy quay người, truyền tin cho Diệp Tố trên Cửu Huyền Phong, rồi quay lại nói: "Ngươi đợi ở đây một lát, Đại sư tỷ sắp xuống rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đa tạ." Toàn Gia Anh chắp tay, hơi cúi người nói.
Đứng đợi trước cổng lớn một lúc, trên đỉnh đầu Toàn Gia Anh đột nhiên lướt qua vài bóng người, kèm theo tiếng rít của kiếm phá không. Toàn Gia Anh ngước nhìn, thậm chí còn có ảo giác rằng mình đang đứng trước cổng một tông môn kiếm thuật, chứ không phải một tông môn luyện khí.
Trên không trung, Diệp Tố dẫn đầu, tốc độ quá nhanh, trực tiếp bay ra khỏi Thiên Cơ Môn.
Hạ Nhĩ đuổi theo sau Diệp Tố, đ/iên cuồng hô lớn: "Đại sư tỷ! Tăng tốc!"
Nếu không phải thiếu hai tay vẫy cờ, thì người không hiểu chuyện nhìn vào, đa phần sẽ tưởng rằng hắn đang đuổi g/iết ai đó.
Tây Ngọc tốc độ chậm hơn, không bay ra ngoài, vừa vặn cúi đầu nhìn thấy hai người trước cổng lớn, muốn hạ cánh hoàn hảo. Kết quả là Minh Lưu Sa bay tới sau lại không kiểm soát được phương hướng, đ/âm thẳng vào Tây Ngọc đang lơ lửng phía trước. Hai người va vào nhau giữa không trung, linh lực tức thời tản ra, cả hai ngã xuống đất.
Bên cạnh, tiểu đệ tử kêu lên một tiếng, Toàn Gia Anh thậm chí còn mơ hồ nghe thấy hắn ta nói: "Lần thứ hai."
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, trên mặt tiểu đệ tử lại tràn đầy vẻ đau lòng. Hắn ta nhanh chóng tiến lên đỡ sư huynh sư tỷ, quan tâm hỏi có sao không.
Việc đầu tiên Tây Ngọc làm sau khi đứng dậy là soi gương, và nàng ta đã khinh bỉ kỹ thuật của Minh Lưu Sa: "Đến bây giờ vẫn không biết cách phanh kiếm!"
Minh Lưu Sa nhặt thanh kiếm dưới đất lên: "Ngã nhiều lần sau này sẽ biết thôi. Đại sư tỷ cũng từng ngã như vậy mà?"
"Sao ngươi không nói Đại sư tỷ còn chở cả ba người chúng ta?" Tây Ngọc khịt mũi, kỹ thuật cưỡi kiếm của hắn ta thật tệ!
Toàn Gia Anh nghe cuộc đối thoại của họ, theo bản năng muốn nói luyện khí sư thường không cưỡi kiếm, mà dùng trận pháp truyền tống hoặc phi kỵ là được. editor: bemeobosua. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, hắn ta chợt nhớ đến mấy người này ngay cả mấy nghìn linh thạch cũng không gom đủ, chứ đừng nói đến việc mua phi kỵ.
"Toàn đạo hữu sao lại tới đây?" Diệp Tố đi bộ từ dưới chân núi lên, từ xa hỏi qua bậc đá.
"Các ngươi trước đó nói muốn giao lưu học hỏi." Đợi Diệp Tố đến gần, Toàn Gia Anh nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Vì vậy ta đã tới."
Diệp Tố nhắc nhở một cách tế nhị: "...Ở đây của chúng ta không thích hợp để giao lưu." Không có linh khí, không có linh thạch, rất khó luyện chế pháp khí.
"Không giao lưu thì có thể trao đổi." Toàn Gia Anh nói: "Ta có một số vấn đề muốn thỉnh giáo các vị."
Toàn Gia Anh đã quyết tâm ở lại, Diệp Tố và vài người khác cũng không thể từ chối. Dù sao thì họ vừa mới từ Phá Nguyên Môn "mượn" được linh khí và vật liệu về.