Đừng Hòng Giành Chồng Của Tôi

Chương 1



1

Tôi đứng nép mình ở cửa ra vào, áp sát tai lên cánh cửa, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Chiếc váy ngủ lụa mỏng ôm sát người, bị nước làm ướt một nửa, dính lạnh và khó chịu.

Tôi chu môi, có phần bực bội.

"Gì thế này? Hôm nay sao về muộn vậy chứ..."

Vừa làu bàu xong hai câu, đã nghe thấy tiếng bước chân vững chãi vang lên ngoài hành lang.

Ngay sau đó, là tiếng chìa khóa tra vào ổ, mở cửa.

Mắt tôi lập tức sáng rực, hít một hơi thật sâu, rồi lao ra như tên bắn.

"Anh về rồi à, Tần Dịch!"

Người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ trắng rộng cùng quần rằn ri.

Từ phía sau nhìn lại, bờ vai rộng, eo hẹp, cánh tay lộ ra săn chắc đến mức trông như có thể đ.ấ.m c.h.ế.t một con bò.

Nghe tiếng tôi, Tần Dịch dừng động tác, quay đầu lại: "Có chuyện gì?"

Tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan sắc nét, lông mày kiếm, mắt phượng. Làn da rám nắng càng tôn lên vẻ nam tính rắn rỏi.

Tôi khẽ nuốt nước bọt, cố gắng nũng nịu cất giọng:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

"Nhà em bị vỡ ống nước rồi... mà em lại không biết sửa. Tần Dịch, anh có thể giúp em được không?"

Anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Hôm qua, đèn nhà em hỏng."

Tôi vừa định mở miệng phân bua—

"Hôm kia, ống hút mùi nhà em cũng hỏng."

Anh liếc tôi một cái, sắc mặt không đổi.

Tôi: "..."

Tôi gật đầu, làm ra vẻ nghiêm túc:

"Dạo này đúng là... hơi đen thật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

2

Tần Dịch cụp mắt, không nói lời nào, cảm giác càng thêm xa cách khó gần.

Tôi ngẫm nghĩ một chút, lặng lẽ kéo lỏng cổ áo.

Bước đến gần anh, tôi ngẩng đầu gọi khẽ:

"Tần Dịch, dạo này em thật sự xui xẻo lắm. Anh xem này, ống nước nổ làm ướt hết cả quần áo em rồi..."

Anh theo phản xạ cúi xuống liếc nhìn—vô tình đập vào một mảng sắc màu rực rỡ không hề phòng bị.

Ánh mắt như bị lửa táp phải, lập tức quay đi nơi khác.

Làn da ngăm cũng không che nổi đôi tai đã ửng đỏ của anh.

Tôi cố nén khóe môi đang muốn cong lên, đôi mắt đào long lanh cụp xuống, giọng đầy tủi thân:

"Là em nhiều chuyện rồi… Em đi nhờ người khác vậy, không thì tối nay không tắm được mất…"

Nói rồi, cúi đầu ôm chặt lấy hai tay, cả người như một đóa hoa nhỏ bị cơn mưa lớn làm rũ rượi, yếu ớt đáng thương.

Tần Dịch nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng:

"Để anh đi lấy dụng cụ, em về phòng trước đi, đừng đứng ngoài này nữa."

Tôi ngẩng đầu, chớp chớp mắt, giọng càng thêm mềm mại:

"Biết ngay là anh tốt nhất mà~"

Nụ cười khiến mắt mày cong cong, ánh nhìn đầy ngưỡng mộ.

Tần Dịch mặt vẫn nghiêm, tra chìa khóa vào ổ, mở cửa rồi đi vào trong tìm đồ.

Tôi bám vào khung cửa, chỉ để lộ đôi mắt, lén nhìn vào bên trong.

Khác hẳn căn phòng lộn xộn đầy quần áo và đồ linh tinh của tôi, phòng anh sạch sẽ đến mức không vương một hạt bụi, lại còn ngăn nắp có trật tự.

Chỉ cần tùy tiện chụp một góc cũng đủ làm ảnh bìa cho tạp chí phong cách sống trên mạng.

Dường như sau lưng anh mọc mắt, biết tôi vẫn chưa đi, Tần Dịch không quay đầu mà lạnh giọng:

"Mau về đi."

"Vâng~" Tôi bĩu môi, lắc lư eo một cái rồi dứt khoát quay người trở về phòng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com