Đừng Hòng Giành Chồng Của Tôi
3
Chẳng bao lâu sau, Tần Dịch đến gõ cửa.
"Vào đi."
Cửa tôi cố ý không khóa, chỉ khép hờ, anh hoàn toàn có thể đẩy vào thẳng. Vậy mà vẫn phải làm bộ làm tịch gõ cửa cho đúng phép.
Rõ là cố tình giữ khoảng cách, như thể muốn nhấn mạnh rằng giữa chúng tôi chẳng hề thân thiết.
Tôi mím môi, lạnh lùng liếc nhìn về phía cửa.
Chỉ khi được tôi cho phép, anh mới đẩy cửa bước vào.
Cao hơn mét chín, lúc bước vào còn phải khom nhẹ người.
Chân dài, eo thon, dáng người rắn rỏi mà lại đẹp mê hồn.
Chậc.
Thoắt cái, tôi lại tha thứ cho anh rồi.
"Ống nước chỗ nào bị vỡ?"
"Trong bếp ấy, anh vào xem thử đi."
Tôi dẫn Tần Dịch vào trong, vừa đi vừa nhẹ nhàng than vãn:
"Không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, tự nhiên nó nổ cái đoàng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nước ào ra một phát, anh không biết lúc đó em hoảng đến mức nào đâu!"
Vừa nói, tôi vừa đưa tay lên n.g.ự.c vỗ nhè nhẹ, tỏ vẻ vẫn còn sợ hãi.
Tần Dịch khựng chân lại một nhịp:
"Nó tự nổ à?"
"Dĩ nhiên rồi."
Tôi cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn thanh mảnh, cả người càng toát lên vẻ yếu ớt mong manh.
Dĩ nhiên là… không phải thật.
Để làm cho nó hỏng, tôi đã tốn không ít công sức.
4
Van nước đã bị tôi khóa lại từ trước. Tần Dịch đặt hộp dụng cụ trên vai xuống, ngồi thụp xuống, cẩn thận quan sát đường ống.
Chẳng mấy chốc, anh tìm ra chỗ bị nứt, lôi dụng cụ ra rồi bắt đầu sửa chữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tựa vào khung cửa, ánh mắt không rời lấy anh dù chỉ một giây.
Trong lòng không khỏi tấm tắc khen thầm.
Quả nhiên, đàn ông lúc tập trung làm việc là cuốn hút nhất.
Đôi tay anh dài, linh hoạt, đốt ngón tay thô to, còn có cả lớp chai dày, vừa nhìn đã biết là người hay lao động chân tay.
Tôi biết anh mở một tiệm sửa xe.
Ngày nào tan làm về, quần áo anh cũng ít nhiều dính chút dầu mỡ đen ngòm.
rên người anh luôn có một thứ mùi hòa quyện giữa máy móc và mồ hôi.
Không hẳn dễ ngửi, nhưng lại hấp dẫn kỳ lạ.
Một mùi hương rất bản năng, rất mạnh mẽ, mang đầy hơi thở bùng nổ.
Ngửi lâu, tôi thậm chí cảm thấy thân thể có chút mềm nhũn.
"Tần Dịch, để em đưa dụng cụ cho anh nhé."
Tôi uốn eo bước đến, ngồi xổm cạnh anh, đường cong cơ thể hiện rõ, ánh mắt đầy ý tứ tình tứ.
Tần Dịch hơi nhướng mi mắt, liếc lướt qua tôi.
Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi, giọng nghiêm khắc:
"Dư Điềm, đi thay quần áo."
Hả?
Thay gì chứ? Thay rồi chẳng phải phí công cả màn 'ướt át dụ dỗ' mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng sao?
Không được!
"Không vội, để em giúp anh đã."
"Chỗ này không cần em. Đi thay đồ đi, kẻo cảm lạnh." Anh chẳng chút do dự từ chối.
Tôi hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười:
"Được rồi, nghe anh. Em đi thay ngay."
Vừa quay lưng, gương mặt lập tức sầm xuống, bàn chân giẫm mạnh lên sàn cộp cộp rõ to.
Cái đồ cổ hủ.
Đúng là khúc gỗ thẳng đơ chẳng có chút tinh tế nào, đến cả 'ướt át dụ dỗ' cũng chẳng hiểu nổi.
Tức c.h.ế.t đi được!
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com