Đừng Hòng Giành Chồng Của Tôi

Chương 12



24

Khi Tần Dịch trở về, Triệu Kim Liên đã chuẩn bị xong một bàn ăn với năm món mặn, một món canh.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta đã chạy vội ra như bay.

“Tần Dịch, anh về rồi!”

Trên người cô ta vẫn còn mang tạp dề, ánh mắt nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt tràn đầy si mê.

Khóe môi Tần Dịch vốn đang nhếch lên vì niềm vui chợt cứng lại ngay tức khắc.

Anh kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, hơi do dự:

“Cô là… Triệu Kim Liên?”

“Là em.” – cô ta khẽ gật đầu, hơi thẹn thùng.

Tầm mắt lướt xuống, thấy bó hoa trên tay anh, trong mắt lập tức lóe lên ánh vui mừng:

“Anh còn mang theo hoa nữa à?”

Triệu Kim Liên mừng rỡ ngẩng đầu, định đưa tay ra nhận lấy bó hoa.

Nhưng Tần Dịch lại né sang một bên.

“Hoa này tặng cho Dư Điềm.”

Sắc mặt Triệu Kim Liên cứng đờ trong chốc lát, nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại, nở nụ cười dịu dàng như một người vợ hiền:

“Chắc anh đói rồi phải không? Em đã nấu sẵn cơm tối, vào ăn đi.”

Cô ta đổi giọng, ngọt đến phát ngấy:

“A~ Anh Tần của chúng ta vất vả quá chừng luôn!

Chắc đói lắm rồi đúng không? Mau lại đây nếm thử bữa tối chan chứa yêu thương mà chị Kim Liên nấu cho anh nè~”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi thì vừa ngắm bộ móng mới làm, vừa kéo giọng lảnh lót, châm chọc đến độ không thể châm chọc hơn:

“Ôi trời~ Chúng ta được đón Tần ca về nhà rồi kìa~ Mệt mỏi lắm ha? Mau nếm thử tình yêu của chị Kim Liên nấu cho nhé~”

Tần Dịch lập tức bỏ mặc Triệu Kim Liên, ba bước thành một, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt tôi.

“Nhớ em muốn chết.”

Anh kéo tôi từ ghế sofa vào lòng, ôm chặt không buông, còn không nhịn được mà hôn lia lịa lên mặt tôi.

Tôi khẽ hắng giọng một cái, lúc này anh mới sực nhớ trong nhà còn người ngoài, đành luyến tiếc buông ra, ánh mắt vẫn dính chặt lấy tôi như keo.

25

Tần Dịch cau mày, nhìn Triệu Kim Liên đầy nghi hoặc:

“Sao cô lại ở trong nhà tôi?”

Triệu Kim Liên lập tức đỏ hoe mắt, giọng uất ức nghẹn ngào:

“Em… em không còn chỗ nào để đi… Ở đây em chỉ quen một mình anh… Anh có thể… cho em tá túc một thời gian được không?”

Tần Dịch từ chối thẳng thừng, nói rằng ăn xong bữa tối, anh sẽ đưa cô ta đến khách sạn ở tạm.

Còn cố ý lôi cả tôi đi cùng.

Sau khi tiễn Triệu Kim Liên mặt mũi không cam tâm rời khỏi chung cư, tôi liếc mắt trợn trắng, rồi lấy tay chọc vào trán Tần Dịch, lườm anh:

“Đấy, đào hoa của anh đấy. Con dâu trong mơ của mẹ anh trở lại rồi kìa.”

Tần Dịch cười khẽ, nắm lấy tay tôi, hôn nhẹ một cái:

“Đừng giận, anh nói với ba mẹ lâu rồi là có bạn gái.

Họ còn mừng lắm, giục anh sớm dẫn em về ra mắt nữa kìa.”

Khóe môi tôi khẽ cong lên nhưng vẫn cố nhịn, giọng mềm mại như mèo nhỏ:

“Lần này tha cho anh đó.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com