Toàn thân anh khựng lại, ánh sáng trong đáy mắt vụn vỡ trong chớp mắt.
Anh im lặng rất lâu, cuối cùng cất tiếng, giọng khàn khàn như bị kéo từ trong đáy lòng:
“Tại sao?”
Tôi nghĩ mãi… thật sự không thể tìm ra lỗi nào của anh.
Anh tốt đến mức khiến người ta không thể giận lâu.
Cuối cùng, tôi vắt óc bịa ra một lý do… vô lý đến đáng cười:
“Vì anh không cho em ăn thịt. Em không cần anh nữa.”
Tần Dịch hít sâu một hơi, suýt chút nữa… ngất tại chỗ.
“Chỉ vì vậy?”
Tôi gật đầu như c.h.é.m đinh chặt sắt, lời dối càng lúc càng trôi chảy:
“Đúng! Cứ nói đợi cưới rồi mới cho, thật ra anh chẳng hề muốn cưới em.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Anh chê em, anh không yêu em.
Chia tay đi!”
Lời vừa dứt, cả không gian bỗng yên lặng đến đáng sợ.
“Hửm… thì ra em nghĩ anh như vậy?”
Nửa khuôn mặt Tần Dịch chìm trong bóng tối, ánh mắt nhìn tôi… như dã thú vừa phá lồng thoát ra.
Ánh nhìn đó khiến tôi có cảm giác mình là con mồi đang bị rình rập, không còn lối thoát.
Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu thấy… hơi lo.
“Tần Dịch, anh định làm gì?”
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta rùng mình:
“Cho em ăn thịt.”
Hả? Khoan… hình như không đúng hướng rồi?
Tôi bật dậy, tính bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp bước nổi một bước, thì đã bị anh dùng cánh tay to hơn cả đùi tôi bế ngược lại, khóa chặt trong ngực.
Tấm lưng mỏng manh của tôi dán chặt vào lồng n.g.ự.c nóng hổi của anh.
“Chạy gì nữa?”
Bàn tay ấm nóng của anh đặt lên eo tôi, gần như có thể thiêu cháy cả da thịt.
“Lát nữa… không được kêu dừng, cũng không được nói không muốn…”
…
(Đoạn tiếp xin được khép lại bằng dấu ba chấm đầy ám chỉ...) 😳💗
28
Sáng hôm sau, Tần Dịch cuối cùng cũng chịu… buông tha cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nằm liệt trên giường, mệt đến mức một ngón tay cũng không buồn nhúc nhích.
Người đàn ông ấy bưng một chậu nước ấm đến, kiên nhẫn muốn giúp tôi lau người.
Thấy những dấu vết loang lổ đầy trên người tôi, đến cả ngón chân cũng không được tha.
Anh rốt cuộc có chút lương tâm, vẻ mặt đầy áy náy, lông mày nhíu chặt, ánh mắt phượng anh hùng giờ đây đều rủ xuống như chó con bị mắng.
Tôi mệt tới mức chẳng buồn nói gì với anh.
Ngủ một mạch đến tận chiều, cơm cũng là Tần Dịch đút cho ăn.
Đầu óc tôi lúc này mới tỉnh táo hẳn.
Tối qua đúng là phát điên rồi!
Đã thấy trước cả tương lai, thế mà lại còn định dâng người đàn ông tốt như vậy cho Triệu Kim Liên?
Tôi thật sự… phải cười vào sự ngu ngốc của chính mình.
Tôi đem giấc mơ đêm qua kể lại cho Tần Dịch nghe.
Lúc đầu anh vẫn còn bình tĩnh, cho đến khi nghe tôi nói:
“Sau này em không cần anh nữa, bỏ đi một mình…”
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, ôm tôi chặt đến mức gần như muốn nhét tôi vào cơ thể mình, giọng trầm khàn, run nhẹ:
“Em không được bỏ anh.”
Tôi gượng cười, nhỏ giọng trấn an:
“Chuyện đó… vẫn chưa xảy ra mà, phải không?”
Nhưng lời an ủi của tôi chẳng giúp gì, vẻ mặt anh càng thêm u ám.
Tôi vội vàng đổi chủ đề:
“Vậy chứ… anh nói xem, Triệu Kim Liên phải xử lý sao đây?”
Tần Dịch trầm ngâm một lúc, cau mày rồi nói:
“Anh sẽ gọi cho mẹ, bảo bà báo với dì Triệu là Kim Liên đang ở chỗ anh, kêu bà đến đón cô ta về.”
Tôi lập tức sáng bừng mắt, giơ ngón cái:
“Anh thật sự… thông minh vô cùng!”
29
Thế là… Triệu Kim Liên còn chưa kịp tìm được cơ hội chen chân, thì đã bị gia đình nổi giận kéo về quê.
Cô ta bị cha và anh trai cưỡng chế lôi lên xe, đưa thẳng về quê nhà.
Tôi không biết Tần Dịch đã nói gì với nhà họ Triệu trong cuộc trò chuyện riêng,
Chỉ biết sau đó, họ vô cùng áy náy, liên tục xin lỗi vì việc Triệu Kim Liên cố tình phá hoại mối quan hệ của chúng tôi, và cam đoan sẽ trông chừng cô ta, không để cô ta quay lại nữa.
Sau chuyện đó, tôi theo Tần Dịch về quê ra mắt bố mẹ anh.
Có lẽ vì anh thường xuyên gọi điện kể chuyện về tôi, mỗi câu đều khen không ngớt, nên lần đầu gặp mặt, mẹ Tần đã nhiệt tình đến mức khiến tôi suýt ngợp.
Thái độ còn thân thiết hơn cả mẹ ruột.
Một năm sau, tôi và Tần Dịch đăng ký kết hôn.
Không ngờ rằng, Tần Dịch vô tình bước chân vào ngành độ xe đua, và nhanh chóng phát triển sự nghiệp như cá gặp nước.
Từng bước, từng bước vươn lên.
Còn về Triệu Kim Liên sau này…
Nghe đâu, cô ta kết hôn với một người đàn ông ở quê, rồi tinh thần bắt đầu có vấn đề.
Cả ngày lẩm bẩm một mình, nói mấy câu như:
“Không phải như thế này…
Tôi đáng ra phải sống cuộc đời vinh hoa phú quý…”
Nhưng…
Tất cả những chuyện đó đã chẳng còn liên quan gì đến chúng tôi nữa.
Vì tôi đang sống từng ngày ngập trong yêu thương và cưng chiều của Tần Dịch,
Hạnh phúc đến mức sớm đã đem cái tên Triệu Kim Liên — ném khỏi ký ức từ lúc nào không hay. 💍💗