Đừng Hòng Giành Chồng Của Tôi

Chương 5



9

Tôi đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người từ thời đại học, không ngờ anh ta vẫn có thể lần ra được chỗ tôi ở.

“Dư Điềm, em hại tôi thê thảm lắm đấy.”

Gần một năm không gặp, Lưu Đào giờ đây chẳng còn chút dáng vẻ rạng rỡ, sạch sẽ như thời còn đi học.

Cả người phủ đầy u ám, ánh mắt âm trầm khiến người ta rợn sống lưng.

Hắn dùng sức kéo chặt lấy tôi, không chịu buông.

Tôi không thể vùng ra, vừa sợ vừa tức:

“Đó là quả báo của anh! Buông tay ra!”

Hắn bật cười, ngón tay lướt nhẹ lên mặt tôi, ánh mắt lộ rõ si mê bệnh hoạn:

“Dư Điềm, em càng ngày càng xinh đẹp.

Tôi có thể tha thứ cho em. Chúng ta quay lại nhé.”

Hắn tiến sát đến, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.

Tôi gần như muốn nôn ra vì buồn nôn.

“Anh mơ đi!

Biến! Ở đây không thu gom rác rưởi như anh!”

Lưu Đào nghiến răng giận dữ, bất ngờ đè tôi lên tường, ép sát người định cưỡng hôn.

“Đừng chạm vào tôi! Đồ ghê tởm!”

Mắt tôi đỏ hoe, giãy giụa trong tuyệt vọng.

Ngay lúc tôi gần như buông xuôi…

Cơ thể đè trên người tôi bị mạnh mẽ kéo bật ra.

10

Trong làn nước mắt nhòe nhoẹt, tôi thấy Tần Dịch.

Anh như vị thần từ trên trời giáng xuống, cao lớn, uy mãnh.

Chỉ dùng một tay đã xách bổng Lưu Đào lên rồi ném mạnh xuống đất.

“A——”

Lưu Đào ngã lăn ra sàn, ôm cánh tay đau đớn quằn quại.

Tần Dịch chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, đi thẳng đến bên tôi, ngồi xuống, trong đáy mắt thoáng qua một tia luống cuống hiếm thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Em… không sao chứ?”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi lập tức không thể kìm được nữa, bật khóc lao vào lòng anh.

Nước mắt tuôn thành từng giọt lớn, tôi vùi mặt trong n.g.ự.c anh, nấc nhẹ:

“Tần Dịch, em sợ lắm… Sao anh đến muộn thế…”

Anh luống cuống giơ hai tay lên, cả người cứng ngắc.

Một lúc sau mới nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi đang run rẩy, giọng trầm thấp an ủi:

“Đừng sợ, có anh rồi.”

“Đúng là một cặp chó nam nữ đê tiện!”

Lưu Đào gào lên giận dữ, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Tần Dịch dọa cho rụt cổ lại.

Không trút được giận lên anh, hắn liền quay sang tôi, ánh mắt hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Dư Điềm, con mẹ mày đúng là đồ đĩ! Còn giả vờ ngây thơ với tao làm gì?”

Tôi co người trong lòng Tần Dịch, toàn thân run rẩy:

“Tôi… tôi không phải… Hắn vu khống tôi…”

Trong đôi mắt đen của Tần Dịch bỗng dấy lên cuồng phong.

Anh buông tôi ra, chậm rãi đứng dậy.

Ngay giây sau, tiếng hét thảm của Lưu Đào lại vang lên.

Tôi trốn trong góc, thấy cũng đánh đủ rồi mới vội lao ra can ngăn:

“Tần Dịch, dừng tay đi! Đừng đánh c.h.ế.t anh ta!”

Tần Dịch bị tôi kéo lại, lúc này mới chịu dừng.

Anh cúi xuống lạnh lùng nhìn tên đàn ông nằm lăn dưới đất đang rên rỉ thảm hại.

Lưu Đào bị đánh đến tím bầm mặt mũi, thở dốc từng hơi, cố gắng gằn giọng:

“Tôi… tôi sẽ báo cảnh sát! Cho cả hai đứa đi tù!”

Tôi tựa người vào tường, nghiêng đầu chỉ tay lên phía trần nhà:

“Cứ báo đi. Ở đây có camera an ninh đấy. Xem thử tội đánh nhau nặng hơn, hay tội cố ý tấn công tôi nặng hơn.”

“Cô…” Một câu nghẹn cứng nơi cổ họng Lưu Đào, nuốt không trôi.

“Cút.” – Tần Dịch lạnh lùng phun ra một chữ.

Lưu Đào toàn thân run lẩy bẩy, lồm cồm bò dậy, tay chân quờ quạng chạy trối chết:

“Dư Điềm, cứ chờ đấy! Tao sẽ quay lại!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com