Đừng Hòng Giành Chồng Của Tôi

Chương 6



11

Cổ của Tần Dịch bị Lưu Đào cào ra vài vết dài, m.á.u rịn đỏ khá sâu.

“Để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nhé.”

Tôi lo lắng nhìn anh.

“Không sao đâu, chỉ là vết trầy nhỏ thôi, vài hôm là lành.” Anh hoàn toàn không để tâm.

“Lỡ bị uốn ván thì sao? Thế này đi, anh qua nhà em, em có thuốc.”

“Không được từ chối.”

Tôi phồng má nhìn anh một cái:

“Hôm nay anh là ân nhân cứu mạng của em, ân nhân bị thương mà em làm ngơ thì còn ra gì nữa?”

Tần Dịch không nhịn được bật cười, người cũng thả lỏng, để tôi kéo vào nhà.

Tôi lục tủ lấy hộp thuốc, bảo anh ngồi xuống ghế sofa.

Dùng bông gòn thấm thuốc sát trùng, tôi cẩn thận chấm lên vết thương.

“Để anh tự làm.”

“Anh nhìn thấy đâu mà bôi?”

Anh đành ngượng ngùng buông tay xuống.

Tôi nhìn hàng mi anh khẽ run, giọng nhẹ nhàng:

“Anh nói xem, nếu sau này Lưu Đào còn quay lại thì sao?”

Tần Dịch nghiêm mặt, bắt đầu suy nghĩ thật sự.

“Lát nữa anh sẽ báo bảo vệ cấm hắn vào khu. Còn em, sau này ra ngoài nhớ mang theo dụng cụ tự vệ, như bình xịt chống kẻ xấu, còi báo động.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chỉ cần thấy có gì bất thường, báo cảnh sát ngay, rồi gọi cho anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nhưng em sống một mình vẫn thấy sợ… Giá mà có ai đó ở cạnh, bảo vệ em thì tốt biết mấy.”

Tôi cụp mắt, tỏ vẻ đáng thương, rồi lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực:

“Hay là… anh làm bạn trai em đi?”

Lời vừa dứt, Tần Dịch bỗng ngẩn người.

Vài giây sau, anh bật dậy, hai tay siết chặt, làn da rám nắng ửng đỏ rõ rệt, ánh mắt d.a.o động, giống hệt một đứa trẻ lúng túng không biết phải làm gì.

Thế nhưng chỉ một khắc sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, bờ vai anh căng cứng liền sụp xuống.

“…Anh không thể làm bạn trai em.”

Anh quay lưng lại, giọng khô khốc.

“Tại sao không thể?”

Tôi không hiểu nổi. Tôi cảm nhận rõ ràng, anh không phải là không có tình cảm với tôi.

“Anh phải cho em một lý do.”

“…Ở quê, anh có một mối hôn ước từ nhỏ.”

12

Ba tôi là một người đàn ông yếu ớt, tay không thể xách, vai không thể gánh, ngoài gương mặt điển trai ra thì chẳng có điểm nào ra hồn.

Vậy mà chính nhờ gương mặt ấy, ông lại thu hút được mẹ tôi — một người phụ nữ siêng năng, tháo vát.

Sau khi kết hôn, tất cả việc nặng nhọc trong nhà đều đổ lên vai mẹ tôi.

Tôi còn nhớ một lần, mẹ gánh hai quang gạo đi trên con bờ ruộng nhỏ hẹp, không may trượt chân ngã xuống.

Cú ngã ấy khiến mẹ trật lưng, đau đến mức không thể đứng dậy nổi.

Lúc đó tôi mới tám tuổi, hoảng loạn đến mức vừa khóc vừa chạy khắp làng tìm người đến giúp.

Cũng từ khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi đã gieo một hạt mầm.

Người chồng tương lai của tôi, nhất định phải là một người khỏe mạnh, rắn rỏi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com