Vài giây sau, anh bật dậy, hai tay siết chặt, làn da rám nắng ửng đỏ rõ rệt, ánh mắt d.a.o động, giống hệt một đứa trẻ lúng túng không biết phải làm gì.
Thế nhưng chỉ một khắc sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, bờ vai anh căng cứng liền sụp xuống.
“…Anh không thể làm bạn trai em.”
Anh quay lưng lại, giọng khô khốc.
“Tại sao không thể?”
Tôi không hiểu nổi. Tôi cảm nhận rõ ràng, anh không phải là không có tình cảm với tôi.
“Anh phải cho em một lý do.”
“…Ở quê, anh có một mối hôn ước từ nhỏ.”
12
Ba tôi là một người đàn ông yếu ớt, tay không thể xách, vai không thể gánh, ngoài gương mặt điển trai ra thì chẳng có điểm nào ra hồn.
Vậy mà chính nhờ gương mặt ấy, ông lại thu hút được mẹ tôi — một người phụ nữ siêng năng, tháo vát.
Sau khi kết hôn, tất cả việc nặng nhọc trong nhà đều đổ lên vai mẹ tôi.
Tôi còn nhớ một lần, mẹ gánh hai quang gạo đi trên con bờ ruộng nhỏ hẹp, không may trượt chân ngã xuống.
Cú ngã ấy khiến mẹ trật lưng, đau đến mức không thể đứng dậy nổi.
Lúc đó tôi mới tám tuổi, hoảng loạn đến mức vừa khóc vừa chạy khắp làng tìm người đến giúp.
Cũng từ khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi đã gieo một hạt mầm.
Người chồng tương lai của tôi, nhất định phải là một người khỏe mạnh, rắn rỏi.