Chương 4:
Anh ta mỉm cười dịu dàng:
“Ừm, hợp tác vui vẻ.”
…
Nhóm chat “Gia đình tương thân tương ái”:
【Vân Đạm Phong Khinh】 vỗ vai tôi, rồi nói: “Con gái, tìm được đối tượng chưa?”
【Hoa Khai Phú Quý】 (tin nhắn thoại): “Sáng thứ bảy tuần sau, chị họ con đính hôn, nhớ đến nhé. Ôi, bao giờ con mới dẫn được một đứa về đây?”
【Tôi】: Con tìm được bạn trai rồi.
【Vân Đạm Phong Khinh】: Lại vẽ bánh cho bố mẹ?
Câu này tôi đã dùng rất nhiều lần rồi, lần nào bố mẹ tôi cũng tin sái cổ, cuối cùng phát hiện ra tôi chỉ đang lừa bọn họ.
Cho nên lần này, dù tôi có nói thế nào, bọn họ cũng không tin.
Tôi day day thái dương, gõ tin nhắn trả lời:
“Thật sự tìm được rồi, hai hôm nữa con sẽ dẫn anh ấy về nhà.”
Để thuyết phục bố mẹ tin, tôi còn lấy trộm mấy tấm ảnh từ vòng bạn bè của Kỳ Dã gửi cho họ.
Làm xong mọi việc, tôi liền bỏ điện thoại xuống đi tắm.
Đến khi tôi bước ra từ phòng tắm, cầm điện thoại lên, đã thấy có vô số cuộc gọi nhỡ.
Tôi gọi lại, đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức.
Trong điện thoại, bố mẹ tôi kích động vô cùng, hỏi han dồn dập, khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Bố tôi hỏi trước:
“Là người thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì?”
Mẹ tôi liền cướp điện thoại: “Quen nhau thế nào?”
Bố tôi: “Quen nhau bao lâu rồi?”
Mẹ tôi: “Thấy có hợp không?”
...
Vở kịch này phải diễn thế nào, tôi đã tính toán kỹ lưỡng:
Đầu tiên, đưa Kỳ Dã về nhà, lừa bố mẹ nói đây là bạn trai tôi tìm được, để tai tôi được yên tĩnh hai ngày.
Đợi vài tháng sau, tôi sẽ nói với gia đình là tôi và Kỳ Dã đã thử yêu đương nhưng phát hiện tính cách không hợp, hai người đã chia tay trong hòa bình.
Cuối cùng, lấy cớ “không thể vượt qua nỗi đau thất tình” để tiếp tục từ chối những cuộc xem mắt mà gia đình sắp xếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tính toán của tôi rất hoàn hảo.
Cứ thế, trong vòng nửa năm đến một năm tới, tôi sẽ không phải lo lắng về việc bị giục cưới nữa!
…
Tối thứ sáu, tôi vừa xách túi chuẩn bị đi về, Kỳ Tư Hân đã chạy đến văn phòng chặn tôi lại, dò hỏi:
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Chị Lê, chị và anh trai em... thật sự thành đôi rồi ạ?”
Ngày mai là thứ bảy, tôi đã nói với gia đình là sẽ đưa “bạn trai” về nhà, chắc hẳn Kỳ Dã cũng đã nói với gia đình.
Mặt cô bé tràn đầy ý cười ngây ngô, giống như bà mối vừa mới se duyên thành công cho cô Hai và anh Ba trong làng.
Con bé này, đúng là thích hóng hớt chuyện của người khác.
“Kỳ, Tư, Hân.” Tôi nghiêm mặt, gõ vào đầu cô bé, nói từng chữ: “Nếu em rảnh rỗi không có việc gì làm, chị không ngại tặng em mấy bài kiểm tra nữa đâu.”
Cô bé sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng chạy mất.
Coi như cô bé chạy nhanh.
…
Thứ bảy, màn diễn đầu tiên.
Ban đầu tôi cứ nghĩ mọi người đều bị ép buộc, diễn qua loa cho xong bữa cơm là được.
Nhưng không ngờ, Kỳ Dã lại phát huy kỹ năng diễn xuất đến mức tối đa.
Khi anh ta đến nhà tôi không chỉ ăn mặc bảnh bao, mà còn mang theo mấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn.
Khiến tôi không khỏi nhớ đến, hồi đại học, luôn có một nhóm người, rõ ràng bài tập giáo sư giao chỉ cần viết 500 chữ, nhưng họ lại nộp bài luận cả vạn chữ, còn kèm theo cả PowerPoint đẹp mắt.
Những người như vậy, chúng tôi thường gọi là “thánh cày”.
Tuy nhiên, “cày” của Kỳ Dã không chỉ dừng lại ở đó.
Anh ta vừa vào đến cửa đã xông vào bếp, rửa rau, thái rau, xào nấu, đến cuối cùng là bưng đồ ăn lên bàn, toàn bộ quá trình đều do một tay anh ta đảm nhiệm.
Còn tôi chỉ biết đứng ngây ra như một kẻ vô dụng, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Trên bàn ăn, bố mẹ tôi bắt đầu điều tra lý lịch.
Bố tôi hỏi trước:
“Kỳ Dã, cháu làm nghề gì?”
Kỳ Dã vừa nhặt xương cá bỏ vào bát cho tôi, vừa trả lời trôi chảy:
“Cháu mở một công ty, kinh doanh cũng khá ổn ạ.”
Bố tôi nói, kinh doanh tốt, làm ăn kiếm được nhiều tiền.
Ước mơ năm xưa của ông ấy là đi khắp nơi kinh doanh, làm “sói già phố Wall”.