Được Học Sinh Tặng Bạn Trai

Chương 5:



Chương 5:  

Đáng tiếc, suýt chút nữa thì phá sản đến mức không còn cái quần mà mặc.

 

Kỳ Dã lại bóc một đĩa tôm, bỏ vào bát cho tôi, diễn rất ra dáng.

 

Mẹ tôi hỏi tiếp:

 

“Hai đứa quen nhau thế nào?”

 

Kỳ Dã trả lời ngay:

 

“Cháu và Thần Thần là bạn học cấp ba, năm đó chúng cháu đều có tình cảm với nhau, bây giờ có người mai mối nên thành đôi ạ.”

 

Tôi thầm khâm phục kỹ năng diễn xuất và khả năng nói dối của anh ta.

 

Ăn tối xong, Kỳ Dã lại giành rửa bát, ban nãy nấu cơm tôi đã không giúp được gì, nếu bây giờ ngay cả rửa bát tôi cũng không làm, chắc chắn bố mẹ tôi sẽ mắng tôi.

 

Thôi kệ, “cày” c.h.ế.t tôi đi cho rồi.

 

Tôi đành phải thu dọn bát đũa trên bàn.

 

Nhìn nụ cười trên mặt bố mẹ tôi, có thể thấy họ rất hài lòng với Kỳ Dã.

 

Ngay cả khi tạm biệt, bọn họ cũng phải tiễn xe của Kỳ Dã đi khuất rồi mới chịu vào nhà.

 

Tôi đoán, tháng sau họ sẽ giục tôi đi đăng ký kết hôn.

 

Sau khi Kỳ Dã lái xe đi được một đoạn, bố mẹ tôi liền thay đổi thái độ, bắt đầu chê bai tôi.

 

“Kỳ Dã người ta ngoan ngoãn biết điều là thế, còn con thì sao, không biết một công việc nhà nào cả?”

 

“Đúng đấy, con nhìn con xem, chỉ biết há miệng chờ ăn.”

 

“Con phải biết nắm bắt cơ hội, nhanh chóng kết hôn đi, người tốt như vậy mà bỏ lỡ, con chỉ có nước khóc.”

 

Trong giọng điệu của họ lộ rõ vẻ ghét bỏ tôi, chỉ thiếu nước nói thẳng ra là “con không xứng với người ta”.

 

Đêm hôm đó, tôi nghiến răng thề, Lê Thần Thần tôi — Cả đời này sẽ không đội trời chung với “thánh cày”!

 



 

Lừa gạt bố mẹ tôi xong, còn phải lừa gạt bố mẹ Kỳ Dã.

 

Tôi đã chi rất nhiều tiền, không chỉ tốn công chọn quà mà còn đầu tư vào trang phục, làm tóc, làm móng... Nói chung là chăm chút tỉ mỉ từ đầu đến chân.

 

Đương nhiên, số tiền này đều được trích từ khoản một vạn của Kỳ Dã.

 

Dù sao thì, “lông cừu phải mọc trên thân cừu” chứ.

 

Ai bảo lần trước Kỳ Dã “cày” hơn tôi, lần này tôi cũng phải “cày” c.h.ế.t anh ta!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 



 

Tôi xuất hiện trước mặt bố mẹ Kỳ Dã với vẻ ngoài xinh đẹp và cái miệng ngọt ngào.

 

Dù sao tôi cũng là giáo viên, kiếm sống bằng cái miệng này, dỗ dành người khác là sở trường của tôi.

 

“Cháu chào bác gái ạ! Đây là tổ yến cháu chọn cho bác, chứa rất nhiều collagen, có công dụng làm đẹp da tốt lắm đó.”

 

Bác gái cười tươi rói.

 

“Cháu chào bác trai ạ! Đây là trà Long Tỉnh Vũ Tiền cháu chọn cho bác, cháu nghe Kỳ Dã nói bác rất thích uống trà nên đã chọn loại này, không biết có hợp khẩu vị của bác không.”

 

Bác trai cười không ngớt.

 

À đúng rồi, tôi còn mang quà cho em gái Kỳ Dã nữa ——

 

Tèn ten!

 

“Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng (Vật lý trung học phổ thông).”

 

Em gái: ??? (Mặt anh da đen dấu chấm hỏi)

 

Đùa thôi, đó là một cuốn tạp chí thời trang.

 

Bị tôi nghịch ngợm bọc bên ngoài bằng bìa sách “Năm năm, ba năm”.

 



 

“Thần Thần, đôi dép này cô chuẩn bị cho cháu đấy, sau này đến cứ đi đôi này nhé.”

 

Bác gái lấy một đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày ra, tôi xỏ chân vào, vừa vặn đúng kích cỡ của tôi.

 

Tôi vô cùng cảm kích, lại nịnh nọt:

 

“Cháu cảm ơn bác gái ạ! Bác gái chu đáo quá, ngay cả cỡ giày của cháu bác cũng biết nữa ~ bla bla bla.”

 

“Có gì đâu.” Bác gái xua tay: “Những thứ này đều là Tiểu Dã nói trước cho chúng ta chuẩn bị.”

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Tôi nghi ngờ nhìn về phía Kỳ Dã, sao anh ta lại biết cả cỡ dép của tôi?

 

Đáng ghét thật! Lại bị anh ta “cày” hơn rồi.

 

Sau khi chào hỏi xong, em gái về phòng xem tạp chí, Kỳ Dã vào bếp nấu cơm, tôi vốn định giả vờ giả vịt đi vào giúp đỡ, nhưng lại bị bác trai bác gái giữ lại trên ghế sofa, hàn huyên chuyện gia đình.

 

Bác gái hỏi: “Hiện tại Tiểu Lê đang là giáo viên của Kỳ Tư Hân nhà bác à?”

 

Tôi ngượng ngùng cười đáp:

 

“Vâng ạ, cháu dạy em ấy môn vật lý.”