Chương 9:
Mắt anh ta sáng lấp lánh: “Cậu đoán xem, sao tôi lại biết?”
Không đợi tôi mở miệng, anh ta đã tự hỏi tự trả lời: “Cũng là bạn thân của cậu nói cho tôi biết, cô ấy nói, cậu đã từng thề độc, nếu không đưa được nữa, sẽ nhét thư tình vào miệng ăn luôn.”
“Lê Thần Thần, không ngờ cậu lại ăn thật? Sao cậu có thể đáng yêu đến thế?”
Anh ta nhéo mặt tôi hai cái.
Trời ạ, tôi đã sớm bị đồng đội bán đứng sạch sẽ rồi!
Đợi tôi về nhất định sẽ vặn đầu cô ấy xuống!
Anh ta lại nói: “Sau khi bạn thân của cậu nói cho tôi biết, tôi vui tới phát điên, bởi vì tôi cũng thích cậu. Tôi còn nghĩ, nếu cậu ngại chủ động thì tôi sẽ tỏ tình với cậu.”
“Kết quả không biết tại sao, có một ngày, đột nhiên cậu không thèm để ý đến tôi nữa, còn suốt ngày trốn tránh tôi.”
Cái gì?
Anh ta cũng thích tôi?
Không phải anh ta không thích con gái sao?
Tôi nhanh miệng, hỏi thẳng ra.
Anh ta ngơ ngác: “Gì?”
“Tôi nói tôi không thích con gái khi nào?”
Anh ta hỏi ngược lại, làm tôi không biết phải nói thế nào.
Tôi khoa tay múa chân, thuật lại toàn bộ tình cảnh ngày hôm đó cho anh ta nghe.
Kỳ Dã lập tức cạn lời.
“Cậu... tôi... Lê Thần Thần, sao tai cậu chỉ nghe được có một nửa thế?
“Lúc đó hoa khôi đang theo đuổi tôi, tôi không có chút tình cảm nào với cô ấy, mà tin đồn cũng là do cô ấy tung ra.”
“Hôm đó đá bóng xong, đám bạn lại gán ghép chúng tôi, tôi tức giận quá mức cho nên mới nói một câu không có hứng thú với con gái. Nhưng nói xong tôi lại bổ sung thêm nửa câu sau: 'Trừ Lê Thần Thần'.
“Cho nên câu nói đầy đủ là, 'Tôi không có hứng thú với con gái, trừ Lê Thần Thần'.”
Tôi trợn mắt: “Sao cậu thích nói ngược thế?”
“Ehmm... Chắc có lẽ vì tôi là người Sơn Đông?”
“...”
Tôi còn tưởng là do sức hút của tôi đã bẻ thẳng anh ta!
Kỳ Dã có vẻ hơi cạn lời.
“Cho nên... Cậu vẫn luôn hiểu lầm tôi như vậy?”
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta đỡ trán: “Mẹ nó...”
Tôi ngập ngừng thật lâu vẫn không nói được câu nào. Nghĩ nghĩ một hồi, tôi lại tìm được chút lý lẽ của mình, giọng nói cũng cao hẳn lên:
“Tôi mới nghe xong nửa câu đầu đã khóc lóc ăn thư tình rồi, ai bảo cậu nói một câu mà tách làm hai nửa?”
“Hơn nữa sau này cậu cũng chẳng nói cho tôi biết!”
“Ai biết cậu nghĩ như vậy? Cậu cũng không hỏi!” Anh ta tức giận giơ tay búng lên đầu tôi hai cái: “Miệng cậu mọc ra để làm cảnh à?”
Hít ——
Người này ra tay cũng mạnh thật, tôi xoa trán, ngượng ngùng nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi...”
“Nếu đã là hiểu lầm.” Anh ta nắm lấy tay tôi, trong mắt lấp lánh ánh sáng xinh đẹp: “Vậy bây giờ tôi tỏ tình còn kịp không?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Kịp, kịp chứ.”
Anh ta ôm lấy tôi, ghé vào tai tôi nói khẽ:
“Tiền đều cho em hết, diễn cả đời với anh nhé.”
…
Tôi và Kỳ Dã chính thức xác nhận quan hệ!
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Lần này không phải diễn kịch!!
Là thật 100%!
Nhân tiện nói chuyện với hai bác về tình hình học tập gần đây của Kỳ Tư Hân.
Là chị dâu kiêm giáo viên của cô bé, đương nhiên tôi phải “quan tâm đặc biệt” đến cô bé rồi.
Em gái tỏ vẻ, rất hối hận, vô cùng hối hận, hối hận tới mức ruột gan đều xanh mét cả rồi.
Thế giới chỉ có mình cô bé chịu tổn thương đã được hoàn thành.
… Hết chính truyện …
Ngoại truyện Kỳ Dã
(1)
Lê Thần Thần ngồi trước mặt tôi hồi cấp ba, là một cô gái ngốc nghếch.
Cô ấy thường nhân lúc quay lại hỏi bài len lén nhìn tôi, còn tưởng rằng tôi không phát hiện ra.
Chậc, đáng yêu đến ngốc nghếch.
(2)
Có hôm đi học, tôi thấy mái tóc dài của cô ấy bị cắt thành đầu nấm.
Tôi thắc mắc, bình thường cô ấy quý mái tóc đó như vàng, sao bây giờ lại có thể nói cắt là cắt ngay được?